• Trang chủ
  • Bích Khê
  • Tác phẩm
  • Thi hữu
  • Diễn đàn lý luận
  • Thơ phổ nhạc
  • Tư liệu
  • Tin văn
  • Bạn đọc
  • Liên kết website
  • Thi tập
  • Tự truyện
MENU
  • Thi tập
  • Tự truyện
Hỗ trợ - Tư vấn
Thông tin cần biết
TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương 
Tôi mang lên lầu lên cung Thương 
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng 
Tình tang tôi nghe như tình lang 

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi 
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi 
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi 
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi 

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu 
Sao tôi không màng kêu: em yêu 
Trăng nay không nàng như trăng thiu 
Đêm nay không nàng như đêm hiu 

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân 
Buồn sang cây tùng thăm đông quân 
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng 
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông. 
 
Thi hữu
 
THƠ HÀ NGUYÊN - MÌNH TỰ NHẮC MÌNH ĐẾN GA CUỐI MỚI DỪNG CHÂN

THƠ HÀ NGUYÊN - MÌNH TỰ NHẮC MÌNH ĐẾN GA CUỐI MỚI DỪNG CHÂN



vhntquangngai, 15/11/2022 10:02:49 PM         


Từ Vanvn-  CẬP NHẬT NGÀY: 12 THÁNG MƯỜI MỘT, 2022 LÚC 18:26

 

Nhà thơ Hà Nguyên ở Hòa Bình

Mỗi lần đi sai không đủ thời gian quay lại

 

Ngã tư đèn đỏ bật lên

Già trẻ, lạ quen, sang hèn… đều dừng

 

Đường đời không có đèn tín hiệu

Biển chỉ dẫn chẳng ghi dòng cảnh báo

Mình tự nhắc mình đến ga cuối mới dừng chân

 

Trẻ thơ mất ba năm để học nói

 

Lúc trưởng thành dành cả đời để học cách lặng im

Lặng im nhớ. Lặng im quên. Lặng im đi qua bão tố

 

Những cung đường loang lổ vết xe cào nát hết dịu dàng

Tại đa mang nên tự đốt mình khiến lòng bỏng rát

Mái chèo khua khoan nhặt bỏ tiếng thương trên bến mơ hồ

 

Thu đã qua rồi

 

Em cất mùa vàng minh chứng một thời cuồng nhiệt

Tàn thuốc rơi gió thổi đám lá cháy bùng lên

 

Trời mùa đông xám xịt

Đồng tro nguội ngắt

Màu thu ngọt ngào mê đắm nồng say nát dưới gót giày

 

Anh gọi tên giấc mơ mùa lá úa

 

Em gọi mùa đổ vỡ dù chúng mình chẳng nói chia tay

Đừng vin vào cơn say trong buổi chiều hoàng hôn hấp hối

 

Một nửa sự thật vẫn là giả dối

Em tự thức lòng mình nhận ra mặt trái tình người

Chiếc mặt nạ rơi, phía sau gương mặt cười niềm vui rách nát

Tranh của họa sĩ Nguyễn Quang Thiều

Mất hằng nghìn năm con bướm mới cất cánh bay lên

 

Con người cũng phải trải qua rất nhiều năm

Mới biết khóc cười cùng thế gian và yêu thương đúng cách

 

Vậy mà chiều nay có người đàn bà lẻ loi ngồi khóc

Tự trách bản thân đã tin lầm nơi và nhớ cũng lầm người

Làm sao chờ nghìn năm nỗi buồn vơi, nước mắt rơi hoá thạch!

 

Khi hoàng hôn buông

 

Ánh sáng nhường bóng đêm trườn len từng con ngõ

Loang lổ bức tường tựa khuôn mặt phố đen trắng vui buồn

 

Sau những ô cửa có giấc mơ lành nguyên hay đổ vỡ

Có hạnh phúc bình yên đi ra từ khổ đau bão tố

Bình minh lên ngày mới lại bắt đầu….

 

Đừng dối lừa nhau

 

Rằng kiên trì và mặn nồng luôn luôn đồng nghĩa

Chẳng có con đường nào thẳng băng không lối rẽ

 

Trốn làm sao khỏi sợi nắng mong manh

Lý trí bảo chạy nhanh nhưng lòng đi chậm lại

Chạm vào thu khắc khoải, sợ đông sang hoang hoải những mùa dài…

 

Em gửi anh một chút gia tài

 

Cóp nhặt tháng năm dài mệt nhọc

Đôi lúc muốn buông xuôi

 

Con chuồn chuồn đập cánh giữa chơi vơi

Không cất mình để bay lên cao vút

Sợ nắng hè thiêu đốt. Sợ giông tố mưa sa…

 

HÀ NGUYÊN

Từ khóa: Từ khóa:  Hà Nguyên,  mình tự nhắc mình,  đến ga cuối,  dừng chân, 


Tin tức khác

· MÓN QUÀ TẾT Ở SÔNG VỆ -Tản văn HUỲNH NHƯ PHƯƠNG
· CHÙM THƠ NGÔ THANH VÂN - THOẢNG NIỀM TIN VỪA RỚT BÊN ĐỜI
· THƠ 1-2-3 TRẦN THANH DŨNG: DA THỊT RUỘNG VƯỜN ỬNG LÊN TRONG MÀN SƯƠNG DÁT MỎNG
· NGUYỄN THÁNH NGÃ - NGƯỜI LƯU LẠC NHƯNG HỒN KHÔNG LƯU LẠC
· THƠ NGUYỄN ĐỨC HẠNH
· THƠ BÙI MINH VŨ - GỌI RẪY THIÊNG LIÊNG NHƯ TÊN BUÔN, TÊN VỢ, TÊN CHỒNG
· THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT - ĐỜI SỢ LẮM NHỮNG NGÀY IM TIẾNG GIÓ
· MỐI TÌNH ĐẦU -Truyện ngắn MAI BÁ ẤN 
· THƠ HÀ HƯƠNG SƠN
· MÓN QUÀ HỦY DIỆT - Truyện ngắn của ITALO CALVINO (Ý)
· CHÙM THƠ NGUYỄN ĐỨC PHƯỚC
· CHÙM THƠ LÊ NHI - VẪN KHÔNG TÌM ĐƯỢC BÓNG MÌNH
· BÁC SÁU DÂN -Bút ký THANH THẢO
· CÁI MỚI TẬN NGUỒN
· CHÙM THƠ BÙI VIỆT PHƯƠNG - NGƯỜI TA MUỐN QUÊN ĐÃ KHÔNG TRỞ LẠI
· CHÙM THƠ LÊ NGỌC DŨNG - LÀN MÂY LỬNG LƠ DÃY ĐỒI VÀNG
· BÁC SÁU DÂN - Bút ký của THANH THẢO
· THƠ VIỄN TƯỞNG CỦA JOE DOLCE
· NHÀ THƠ PHẠM CÔNG TRỨ - TRONG KHỔ ĐAU, BỤT CHƯA HIỆN BAO GIỜ
· THƠ HÀ NGUYÊN - MÌNH TỰ NHẮC MÌNH ĐẾN GA CUỐI MỚI DỪNG CHÂN

Tin tức mới
♦ TRANG CUỐI NGUYỄN ĐÌNH THI -Tiểu luận VŨ QUẦN PHƯƠNG (29/01/2023)
♦ ''NẾU NGÀY MAI EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA'' (29/01/2023)
♦ LÂM HUY NHUẬN - NGƯỜI TRONG GƯƠNG ẤY CÒN ĐAU HƠN MÌNH (28/01/2023)
♦ DỆT CÂU VĂN TIẾNG ANH BẰNG TÌNH THÂN NƯỚC VIỆT -Tiểu luận NGUYỄN PHAN QUẾ MAI (28/01/2023)
♦ KHI NHÀ VĂN BỊ... CHÊ -Tiểu luận TẠ DUY ANH (28/01/2023)
Bạn đọc
Quảng cáo
 

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương

Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)

Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.

Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.

Tong truy cap Tổng truy cập: 981780
Trong thang Trong tháng: 85018
Trong tuan Trong tuần: 121807
Trong ngay Trong ngày: 121786
Truc tuyen Trực tuyến: 45

Tạp chí BẤT ĐỘNG SẢN NHÀ ĐẤT VIỆT NAM

TẠP CHÍ BẤT ĐỘNG SẢN NHÀ ĐẤT VIỆT NAM

Designed by VietNetNam