TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Thi hữu
CHÙM THƠ HÀ HỒNG HẠNH Ở BẮC KẠN
CHÙM THƠ HÀ HỒNG HẠNH Ở BẮC KẠN
NGUỒN: Vanvn- Cập nhật ngày: 4 Tháng năm, 2025 lúc 11:35
Hà Hồng Hạnh sinh ra và lớn lên tại Thái Nguyên. Tốt nghiệp đại học chị lên Bắc Kạn công tác tại Báo Bắc Kạn, hiện chị là Trưởng phòng Chính trị – Văn xã, Báo Bắc Kạn. Yêu thích thơ văn từ nhỏ, nhưng cơ duyên đến với văn chương khi chị được giao phụ trách trang văn nghệ của số báo cuối tuần. Chị viết với cả niềm say mê, viết cho riêng mình, viết trong vô thức bằng cảm xúc và tình yêu mê đắm với văn chương. Thơ của chị với cảm xúc trong veo, vừa muốn khơi gợi, vừa muốn che đi, chứa đựng tâm tư, giàu trắc ẩn, hướng tới vẻ đẹp đích thực…
Nhà thơ Hà Hồng Hạnh
MẢNH VỠ THỦY TINH
Em vo tròn ký ức ném vào thời gian vô biên
miền thăm thẳm của em
tình yêu của em ngây ngô & thánh thiện
Ký ức màu nắng trong lá thu từng phiến đỏ
rơi rơi
em thả mình vào khung trời khác
vô tư nhặt gió heo may
mưa thu trong suốt
Tháng năm mải miết gom vụn vỡ những ngày xa
cơn say tê tái
hằn vết roi nhức nhói thịt da
rồi mùa thu cũng khác
trong rèm mưa ai hát
Ai hát trong rèm mưa
như mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn miền không tên
thăm thẳm
Loang lổ những vệt nắng đổ giằng xé chiều hoang
chỉ còn lại những vết sẹo không tan
những vết sẹo chẳng bao giờ liền
ri rỉ
máu.
CHIỀU HOANG
Cánh hoa hay vạt áo em trắng
em nghe thì thầm trong gió khát khao
rừng ghì khuôn ngực anh
đôi tay bỏng rát
cơn mưa mơn man mơn man
vẹn nguyên
những vết cứa
chỉ một lần hoa đau bên sườn non
chiều hoang
hoang cả thời gian bất tận.
KÝ ỨC CỦA EM
Em gục đầu vào nắng
giữa những cơn say khát khô
ký ức lửa bỏng rát
đốt cháy vạn vật thành tro
Ký ức nước
những mạch nguồn vô tận
khởi nguyên giọt sương mai tinh khiết
mơn man
dịu dàng
ký ức của cát
mịt mùng
bát ngát
dại khờ
Ký ức của em
nguyên vẹn bóng hình anh
bên ô cửa màu xanh
bầu trời thì xanh thẳm
ánh lửa thiêu đốt
tan chảy da thịt em
triệu vì sao trong đêm
rủ rỉ tự tình lấp lánh
Trong những giấc mơ cháy khét
bóng tối dịu êm
vòng tay anh thầm thì
Đêm
mơn man
vỡ vụn trong nhau.
CÂY & CÂY
Ngày em đi trong yên lặng
những hạt cát bay mịt mùng vô tận phía chân trời
30 năm em vỡ òa
Em đã sống thời thơ ngây trong trẻo
cảm xúc vẹn nguyên.
gặp mình trong hương gió mùa thu
nơi ngọn núi mũi tên bay lên mây
ánh mắt hiền từ ấm áp
đôi mắt màu cát cháy…
Thế giới của riêng em
thế giới có triền cát trải dài trong chiều hoang bất tận
anh nói những lời gió trắng
cô bé tần ngần bên cánh cửa màu xanh
người ta có thể dối mọi thứ nhưng không thể dối được trái tim
ai đó đã nói không có tình yêu vĩnh cửu
chỉ có những phút giây vĩnh cửu của tình yêu
Ngày anh đi
em đã khóc
em sợ cả những đêm mịt mùng bất tận
bầu ngực nghẹt thở
con tim buốt khi không nhìn thấy bóng hình anh
giấc mơ dài chới với
đêm
huyễn hoặc
Em lội qua bóng tối
qua bình minh
qua hoàng hôn
những ngày đằng đẵng
em tin rằng anh đã xa
đã xa
Thời gian sẽ chữa lành vết thương
thời gian sẽ làm con người quên lãng
sao điều đó với em quá khó
mỗi đêm trở về trong giấc mơ
anh lặng lẽ hôn lên bờ môi
hôn lên đôi mắt em
anh dắt tay em băng qua triền cát
ôi lâu đài cổ kính
dìu nhau trong vũ điệu trâm bầu
Em ở mãi trong giấc mơ
khi tỉnh giấc cảm giác ngọt ngào đâu đây không tắt
sao chỉ thấy bốn bề cây
& cây.
Tranh của họa sĩ Phương Bình
NGƯỜI ĐIÊN
Em chênh vênh bên triền cát
bất tận
chẳng buồn
chẳng vui
chẳng bâng khuâng chờ đón
mà sao nhói buốt
Lời anh
dao cứa trong em
đó là người điên giả danh anh
hay em là người điên
biết buồn
biết khóc
Chỉ ngây ngốc trong say đắm
dại khờ
tâm hồn người điên mãi mãi ngây thơ
mãi mãi chính mình với bóng hình xưa cũ
Người điên không biết nhớ
nhớ thương đã gửi hết ngày qua
ngày mưa thu
trời làm cây quạt
dưới mưa vạn vật dịu dàng
Em bình thản khi anh bên người khác
cơn mưa mùa thu xóa nhòa ký ức
gió heo may đã về
như ký ức riêng em trở lại
chênh vênh triền cát
một người điên.
NIỀM VUI CÔ ĐƠN
Anh biết không
em nhớ anh ngay cả trong giấc mơ
buông tay
lòng em không còn đau
nhưng mỗi khi đêm xuống em lại tìm anh trong vô thức
điều đó làm phiền anh không
khi anh đã xa
rất xa
em như cái cây bên đường cũng dần quen rủ lá
vậy mà những đêm mưa dài em lại vương vào nỗi nhớ
không tên
Những câu thơ ngây ngô em chỉ viết cho anh
trong ký ức của em vẹn nguyên ô cửa màu xanh
tâm hồn như đứa trẻ
những câu thơ ngây ngô ấy giải thích cho em
đừng hiểu lầm
tất cả đã xa
những cơn mơ chập chờn vụng dại
có một người không thể quên anh
ngủ – ngon – ơi em không chờ anh không chờ
bóng đêm bầu bạn
mỗi sáng thức dậy lại tràn ngập niềm vui trong cõi nhỏ
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.