TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Thi hữu
CHÙM THƠ NGÔ KIM ĐỈNH Ở PHÚ THỌ
CHÙM THƠ NGÔ KIM ĐỈNH Ở PHÚ THỌ
NGUỒN: Vanvn- Cập nhật ngày: 5 Tháng 8, 2024 lúc 10:10
Nhà thơ Ngô Kim Đỉnh còn có bút danh Kim Ngọc Đại, sinh 1963, hiện sống và viết tự do tại thành phố Việt Trì, tỉnh Phú Thọ, tác giả hai tập thơ tuyển “Vọng tiếng những ngày” – NXB Hội Nhà văn 2012, “Vọng tiếng làng đồi” – NXB Hội Nhà văn 2019 và một số tập thơ khác.
“Khởi nghiệp – Vua Hùng chọn núi” còn hậu duệ Ngô Kim Đỉnh của vùng Đất Tổ chọn thơ để tri âm tri kỷ với chính mình và… “gặp em”. Xuất thân lính chiến, mưu sinh bằng đủ thứ nghề, không lấy thơ “dựng nghiệp” nhưng thơ lại “dựng” nên một gương mặt thi sĩ Ngô Kim Đỉnh cá tính, góc cạnh và khác biệt. Với trường liên tưởng phong phú, phương thức diễn ngôn hiện đại trên cái nền văn hóa vững chãi của nơi “Dưới lặng im thăm thẳm đất đai/ đang lưu giữ của tôi núm ruột”, mà cho dù có phiêu bạt chân trời góc bể thì “để biết đường trở lại/ để biết cuộc đời còn một mảnh đất thiêng”, thơ Ngô Kim Đỉnh như thứ rượu chưng cất kỹ lưỡng lạ lẫm đủ làm ngả nghiêng, thức ngộ người sành điệu: “Hạnh phúc không thể nào thế chấp/ hai bàn tay bươn bả biển đời mình”.
PHAN HOÀNG chọn và giới thiệu
Ngày cưới
(Cho H)
Ngày hai sinh linh hòa một
có người tặng bộ Bài Tây
những con Át con Hai bích nhép
Ta cách Loa Thành vài tầm tiếng vọng
xé tay đào giếng, trồng cây chắn bão che mưa trái tim giữ nhịp
Khởi nghiệp – Vua Hùng chọn núi
cuối ngai vàng – Pha Ra Ông xây Kim Tự Tháp
đi một đoạn đời – anh gặp em
Kỷ niệm nay ta có con
con lung linh hơn những ngọn nến sáng nhất
em dịu hơn những bông hoa đẫm sương
Hạnh phúc không thể nào thế chấp
hai bàn tay bươn bả biển đời mình
Lực hút
Anh trèo cây bị ngã
may không ngã lên trời
nhờ lực hút quả đất
chỉ rớt về gốc thôi
Anh xoay giữa biển đời
cũng đôi khi chóng mặt
nhờ có em – vầng trăng
hút triều dâng trong mắt
Gặp đồng hương
Dăm cọng hoa súng làm rau
hai xị rượu với chùm bánh ú
bến chiều ghe máy hút xa
Dô đi
mời nhậu sao ly đầy loang ánh tối
An Dương Vương mất nỏ thần
Từ Hải chết đứng không còn cổ tích
chút cơ lỡ đời mình đáng mặt nhìn nhau
Tạo hóa nhào nặn con người thiếu đủ
cũng vui buồn như mẹ sinh ta
Đám lục bình nổi trôi
so đời ta sao được
Gió sông Vàm vuốt những cánh chim dạt phía Núi Bà
anh có nhớ miền sông Đà – núi Tản…
Ly rượu lăn nghiêng
Con nước lớn sắp duềnh trở ngược
thôi
chỉ biết là ta đã gặp nhau
Tranh của họa sĩ Nguyễn Quang Thiều
Đất thiêng
Mảnh đất cũ ủ ê ngôi nhà cũ
mơ mơ những tán cây, dây leo giăng mắc
có thật không cái màu xanh
khi cả tiếng chó, tiếng gà
và hơi ấm con người thiếu vắng
Nền nhà ơi, mảnh vườn ơi tôi đang đứng đây
cái thằng bé nhút nhát, nghịch ngợm của bao năm về trước
mà có lẽ lớp cây nhâng nhâng, dài dại thế kia chắc gì hiểu được
Dưới lặng im thăm thẳm đất đai
đang lưu giữ của tôi núm ruột
Núm nhau tan hòa lòng đất nâng tôi chập chững bước đi
Tôi vẫn trở về, tôi lại trở về
đâu hồn nhà cùng hơi ấm đất nâu
Hai mái rêu phủ phục trên xác nhà lún xiêu phên dậu
Những cánh cửa nứt thủng
mặc gió luồn chơi cùng mùi ngai ngái ẩm mốc
Có nhận ra tôi mười tám năm ra vào
tỳ bậc cửa ngắm dòng sông le lói dáng buồm
và nhìn con đường đỏ bụi
Dòng sông mải chảy
cả chỗ vắt vẻo chơi cùng lũ bạn hái nhãn, tắm chuồng sạt trôi đâu mất
Đã con đường láng nhựa
thấy đâu những khe rãnh
những mô đá ngậm bao lần tôi ngã vấp
Chỗ kia cây vải cây hồng đã từng đại thụ
chỗ kia đã từng hoa, đã từng quả, đã từng…
Góc này đây giường Cha tôi nằm
góc này đây chiếc đòn chèn cửa làm roi
mỗi khi tôi chậm đi mua rượu
hay rượu cãi lại Cha cũng tôi chịu cả
Góc này đây các anh tôi và tôi đã nằm
chỗ này chiếc bàn học từng mê hoặc những chân trời
những cơn đói, ngủ cùng nước mắt
Góc này đây em tôi buồn, ốm và mất
Chỗ này bếp lửa bao năm tro than rừng rực
lòng giếng lở mỏi mòn ngân ngấn nước…
Anh em lần lượt mỗi người làm cuộc ra đi
những nhiệt huyết trầm hùng vào chiến tranh vệ quốc
Xưa một lối đi khi về mấy ngả
muôn mặt thời bình vồ vập níu nhau
đất xưa cũ phù an người xưa cũ
Bây giờ nấc lên từng bước chân mình
ngỡ vấp phải roi tre
vấp phải cạnh bàn những đêm dầu cạn
Vấp phải câu mắng của cha, lời thề của rượu
vấp phải dòng sông không dám bơi
vấp phải con đường không dám chạy…
Thế mà tôi cũng đã ra đi
để biết đường trở lại
để biết cuộc đời còn một mảnh đất thiêng
Có nửa Bắc Hà
Có nửa Bắc Hà ở trên lù cở
có nửa Bắc Hà trong rượu sủi tăm
có nửa Bắc Hà là đất dưới chân
cả đá quây quần chồng lên một nửa
Có nửa Bắc Hà theo sau chân ngựa
có nửa Bắc Hà ấm buổi chợ phiên
có nửa Bắc Hà nặng thêm lê, mận
cả những dốc mòn dựng đến ngả nghiêng
Có nửa Bắc Hà vắng những lán trường
có nửa mùa ngô bấm sang mùa lúa
có nửa Bắc Hà thức cùng trăng núi
người đi lầm lũi sáng một hẹn chờ
Hai nhà thơ Phan Hoàng và Ngô Kim Đỉnh bên hồ Văn Lang – Việt Trì
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.