Nhà thơ Nguyễn Thánh Ngã
NGỤ NGÔN CHO MÌNH
ta ơi,
tự biết góc ruộng mình
gieo gì gặt nấy
ví như: “gieo gió thì gặt bão”
hãy bám gốc rạ mình
gieo những hạt lành thơm
học bùn đen chẳng biết khoe khoang
tự cô đọng
tự lắng…
loài giun đất chỉ biết ăn đất
mà ruộng vườn tốt tươi
loài chim sâu chỉ biết ăn sâu
mà tiếng hót trong như gió sớm
chẳng phải bồ câu đem đến hoà bình
con gà lại ghét nhau tiếng gáy!
cọng cỏ biết trả ơn cho đất
đất lại đắp cho mộ người cao hơn
đời dạy: ”học ăn, học nói, học gói, học mở“
ta suy học nhịn, học e, học nghe, học thẹn
biết thẹn mình như loài mắc cỡ còn cho đời vị thuốc
ta tự thẹn ta chưa giúp được mình!
thế đấy,
“chưa thương hết mình thì đừng nói thương người khác”
ta bám rễ sâu vào góc ruộng nhà mình
nghe đất thở
những mùa trăn trở
hạt đất, hạt bùn dạy nhau: im lặng…
xanh!
DẤU LẶNG HUYỀN
Tôi lặng nhìn em
Đóa phong lan huyền ảo
Nở như vết xước thời gian
Em là dấu lặng đen
Khiến tôi ngừng lại
Lang thang móc đôi chậm rãi
Rơi xuống
Sàn...
Ngày của những đấu sĩ mang gươm
Em đứa trẻ cắn bút
Ngậm sự cam chịu của mực
Vết gươm lóe lên
Và mực
Ứa ...
Ngôn ngữ chết đuối từng hàng
Bàn phím giẫy chết giấc mơ hoang
Dòng sông đầy rác bẩn cuộn trôi...
Anh ôm em vào lòng
Ôi cây đàn mớ ngủ
Từng vang lên tiếng kêu sâu thẳm
Hãy cất dấu lặng vào dây
Và vang lên với trường độ khác
Ở thế giới khác...
Thế giới huyền ngân
Lặng lẽ đôi móc trắng Schubert...
NHÀ TÔI Ở ĐÂU
Nhà là nơi tôi sở hữu một bầu khí quyển
Nóng ẩm hạnh phúc và gió mùa khổ đau
Nơi tôi không bao giờ được trở lại
Nếu rời xa, rời xa...
Nhà tôi ở đâu trong khu vườn trần gian
Hai mái hạnh ngộ chống đỡ gió mưa
Bốn ô cửa nhìn ra cây cỏ, sinh vật
Bếp lửa mẹ tôi nấu nướng lời ăn tiếng nói...
Tất cả đã đóng cửa & tất cả đã mở ra
Nơi cha tôi giữ gìn quá khứ trong chiếc tráp mạ vàng
Mùi kỷ niệm ấm nồng & mùi han rỉ của chiếc chìa khóa
Buồng phổi tôi thì thầm & dày vò lớp khí quyển trắc ẩn
Nhiều người đã đến đây - nơi khu vườn bóng tối
Họ lặng lẽ sống chồng lên chúng tôi thứ tâm thức mơ hồ
Có người vùng dậy ra đi trên cỗ xe thồ nặng nhọc
Có người hăm hở khám phá
Nhà tôi
Ở đâu...
Cho đến bây giờ, khi ngồi trên ghế tàu hỏa tốc hành
Chạy băng băng qua những thành phố ánh sáng
Hoặc thở phì phò qua hoang phế tàn phai
Tôi vẫn không xác định được nhà mình, nơi sở hữu,
Ở đâu?
Chợt nhớ,
Giấc ngủ đầu tiên thơm mùi chăn chiếu
Và bước chân đầu tiên trên con đường bàn cờ khó hiểu
Những cành tre treo chiếc hài bảy dặm đã hóa cánh bay vào những trận bão
Nhà tôi bây giờ
Nhà tôi ở đâu...
ÁM ẢNH
bạn tưởng tượng đi
con người khi ăn
sự khó nhọc cạ vào hàm răng nghiền nát vất vả
con người khi uống
sự thẳm sâu chảy qua đầu lưỡi
thấm đẫm mối lo toan chịu đựng
vị giác những dòng sông nuôi tâm hồn ta thạch nhũ
tiếng gõ những hang động trầm lắng hoang dã
ném giấc mơ con người trượt trên tảng xanh rêu
bạn vẽ bằng môi mình lên những bức tranh nụ hôn
vẻ rực rỡ cổ tích hiện cánh đồng đầy bánh
những chiếc bánh dân dã
kể bằng câu chuyện quân vương
những chiếc bánh ẩn mình trong chiếc cối
thơm lừng ma thuật
chú bé chăn bò thổi ngẫu ca lên cùng gió
hóa lỏng bầu trời
lão chăn dê huơ chiếc roi số phận viết cùng mây trắng
mật ngữ lang thang
cô gái thợ cấy cong chiếc lưng eo buộc một thời con gái
neo giữa cánh đồng
ai dọn bữa ăn lên chiếc bàn trần gian
có dọn cùng mưa nắng?
NHỮNG GÃ CUA ĐỒNG HÁT RONG
Trong chiếc giỏ bà tôi
những gã cua đồng đang nhấm nháp điều gì chẳng rõ
tiếng lép nhép hiện ra những khuôn mặt
khiến cánh đồng bật khóc
Nỗi nhớ như nếp nhăn hằn lên buổi chiều
váng phèn vây quanh từng gốc rạ
nơi bàn chân tôi dẫm phải tuổi thơ mình
vệt bùn loang dày như kỉ niệm
và hoàng hôn bà tôi khom xuống chân trời
Hoa cỏ tím như ngọn đèn rưng rức
soi bước cua đồng bò ngang
đo nỗi đau mùa vụ sau từng nhát cuốc
cánh đồng hạ sinh
Mùa màng giờ đây những chiếc hang trơ trọi
tôi thọc đầy cánh tay tiếng oạp oạp
gã cua đồng giương chiếc càng hiền lành kẹp vào tuổi thơ tôi rỉ máu
ôi giọt máu hồn nhiên còn vương trên chiếc giỏ tre bà tôi để lại
giờ đựng nỗi buồn trong mối mọt thời gian
Bao đêm ngái xa
bà tôi về trong giấc mơ những gã cua đồng sùi bọt mép
ngóng hạt lúa phù sa rụng vào hư ảo...
Và nhành lúa tong teo nép mình dưới khói
tôi nhìn khói vỡ trời xanh
nghe gió khóc trên bờ môi mằn mặn
tự mình ám ảnh tiếng hát những gã cua đồng hát rong...
CHIẾC LÁ TRONG KHE CỬA
Thò ánh mắt,
Kéo chiếc lá trong khe cửa
Mùa thu đồng hiện bên thềm
Mùa những nỗi buồn đi vắng
Lang thang tìm khắp chân trời
Có một loài hoa mới nở
Vàng như một niềm vui...
Thế sao chiếc lá khô,
Lại đong mùa thu trong ấy?
Như khao khát anh suốt đời chưa thấy
Một bờ môi...
Có lẽ khi nỗi buồn được thắp sáng
Niềm vui sẽ loang ra
Như ánh ngày rực rỡ
Tỏa khắp căn nhà...
Lúc ấy anh mới nhận ra em
Nụ cười như chiếc lá
Trong khe cửa cuộc đời
Em lặng lẽ,
Đợi chờ ánh mắt
Anh như màu thu trong mỗi cái nhìn...
nguồn: vanvn.net