TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Diễn đàn lý luận
BÃO
BÃO
TTO - Như một lời chia sẻ cùng những mất mát của miền Trung ruột thịt. Trước nỗi đau, thơ ca dường như cũng cảm nhận được nỗi bất lực của mình. Nhưng cũng như “một ánh mắt thắp lên thay cho ánh lửa vàng”. Trang thơ thức với mùa mưa bão…
Người dân ở đường Huỳnh Thúc Kháng (Huế) phải dùng thuyền để đi lại - Ảnh: Nguyễn Đông
Mây xám trên xóm chài
Sóng cuộn như chiếc chiếu
Dâng lên bọt đen ngầu
Mây lấp ngang trời biếc
Làng xóm trắng canh thâu
Người ngoài đèn đêm chống bão
Người trong thắp vội cây nhang
Ánh đèn phụt tắt
Mắt đau đáu thắp lên, thay cho ánh lửa vàng
Rồi ùng ùng bão đến
Nhà cửa tốc lên trời
Quạng quờ trong đêm tối
Mưa đè trên nước mắt mà rơi
Nỗi kinh hoàng vây bủa
Một màu trắng tang thương
Chùm lên ngày bão rút
Lên xóm chài u buồn
BÙI TRẦN LÊ DUY
Cánh đồng sũng nước
Loáng qua,
từng vạt mây trôi trắng đồng sũng nước
đáy sâu,
hạt thóc quặn mình mơ giấc hồi sinh
mái chèo vấp ngọn cây
không nghe em ngân lời ca cổ
đàn cò chập choạng phía trời xa.
Những hình dung hãy nhân đôi
nước mắt và nụ cười
ý thu loãng ra giữa lòng mình bé nhỏ
dập dềnh doi đất chơ vơ
Nước
trôi ra biển
để lại cánh đồng trần gian
những khuôn mặt chưa hết
bàng hoàng
LA VĂN TUÂN
Khi cơn bão đi qua
Tiếng ầu ơ nấc nghẹn giữa lưng chừng
Hạnh phúc chợt cuốn theo mùa bão nổi
Có tiếng khóc từ trong chiều chới với
Ðôi mắt nhòe, đứa trẻ bỗng mồ côi
Tiếng gọi mẹ vừa bập bẹ đôi môi
Cơn bão đi qua lạnh lùng bóp nghẹt
Quá ngây thơ để nỗi đau thành vết
Nhìn ảnh cha, vẫn hấp háy môi cười
Mùa bão đi ngang mảnh đất chơi vơi
Màu xám lặng của mùa đông cũng khóc
Ôi miền Trung, miền Trung trào nước mắt!
Biết bao giờ thôi bão của niềm đau?
VÕ THỊ ÁNH HỒNG
Làng lũ
Đàn kiến bò vô nhà
Chị bảo tối nay nước lớn
Tôi hì hục chuyển đồ
Gà lợn kiến người… sống chung trên căn gác nhỏ
Lần đầu tiên thức trong nhà
Tôi nghe tiếng sóng vỗ ì ọp
Bên ngoài sông lở
Trong chiếc ghế lanh canh nổi lềnh bềnh
Hai tiếng đồng hồ
Cá rô vô nhà
Lợn chó ra sông
Nhà hàng xóm thất thanh trèo lên mái
Tiếng ca nô nổ ùng ục bên ngoài
Ba ngày
Làng tôi thành đầm lầy
Chị lên ti vi
Em tạm nghỉ ở trường
Trên đài tiếp cơn bão hình thành phía biển đông…
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.