• Trang chủ
  • Bích Khê
  • Tác phẩm
  • Thi hữu
  • Diễn đàn lý luận
  • Thơ phổ nhạc
  • Tư liệu
  • Tin văn
  • Bạn đọc
  • Liên kết website
  • Thi tập
  • Tự truyện
MENU
  • Thi tập
  • Tự truyện
Hỗ trợ - Tư vấn
Thông tin cần biết
TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương 
Tôi mang lên lầu lên cung Thương 
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng 
Tình tang tôi nghe như tình lang 

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi 
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi 
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi 
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi 

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu 
Sao tôi không màng kêu: em yêu 
Trăng nay không nàng như trăng thiu 
Đêm nay không nàng như đêm hiu 

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân 
Buồn sang cây tùng thăm đông quân 
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng 
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông. 
 
Diễn đàn lý luận
 
CHÙM THƠ 1.000 THĂNG LONG - HÀ NỘI CỦA NGUYỄN NGỌC HƯNG

CHÙM THƠ 1.000 THĂNG LONG - HÀ NỘI CỦA NGUYỄN NGỌC HƯNG



CHÙM THƠ “HÀ NỘI TÔI VỀ, EM ĐI ĐÂU?”

 

                                        của Nguyễn Ngọc Hưng

 

 

 

 LGT: Bị bạo bệnh, nằm một chỗ và trở thành nhà thơ Việt Nam ít đi nhất nước, Nguyễn Ngọc Hưng vẫn đau đáu về đời, về người, về thơ. Cơ hồ mỗi chuyển động của đất trời, của dân tộc đều được Hưng thẩm thấu, thu nhận vào sâu thẳm tâm hồn để rồi... một phút, một giây đột phá thành thơ.

Kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội, Hưng hướng về Thủ đô với tất cả niềm trân trọng của mình. Trong đời Hưng chỉ duy nhất một lần được về Hà Nội, được cận vệ Lăng Bác khiêng vào viếng Bác nhân lần Hưng đi nhận Giải thưởng thơ những người tàn tật thế giới tổ chức tại Hà Nội. Vâng, chỉ có một lần duy nhất, vậy mà Hà Nội thấm đẫm trong thơ Hưng với tất cả suốt chiều dài nghìn năm của dân tộc.

Bickhe.org xin giới thiệu chùm thơ chào mừng Đại lễ 1.000 năm Thăng Long Hà Nội với chủ đề "HÀ NỘI TÔI VỀ, EM ĐI ĐÂU?" của Nguyễn Ngọc Hưng (Mai Bá Ấn)

 

NƠI  ẤY BỐN MÙA

NƠI ẤY MỘT TRÁI TIM

 

Nơi ấy có mùa hạ

Ngan ngát sen thơm

Ngực gió phập phù

 

Nơi ấy có mùa thu

Bảng lảng sương mù

Nồng nàn hương sữa

 

Nơi ấy có mùa đông

Run run lá bàng thắp lửa

Thấp thoáng bóng ai nép mình bên cửa

Nghe gió mùa thắt thỏm đợi tình nhân

 

Nơi ấy có mùa xuân

Nô nức đào son, quất vàng, mai trắng

Chảy như sông lặng như hồ sâu lắng

Đi hết ngày chưa hết một chợ hoa

 

Nơi ấy có ngàn năm suy- thịnh, chiến- hoà

Máu đỏ nên sông

Xương chồng nên núi                                                                                 

Có thuở xênh xang có khi lầm lũi

Vẫn hào hoa thanh lịch “nhất kinh kỳ…”

 

Tổ tiên tôi từ nơi ấy ra đi

Khai khẩn đất đai, mở mang bờ cõi

Nắng gió tha phương dẫu ít nhiều lai pha giọng nói

Hát về đất nước quê hương chưa lệch chuẩn bao giờ

 

Hồn sông núi bay lên

Chót vót đỉnh Cột Cờ

Tha thiết “tả thanh thiên” với đài Nghiên tháp Bút

Nơi rùa đá đội bia thơm

Nơi ngựa thần lửa phun ngùn ngụt

Hồ trả gươm nhân nghĩa sáng muôn đời

 

Nơi “Điện Biên Phủ trên không” từng cháy rực một thời

Giờ rạng rỡ những pháo hoa , đèn điện

Mặt trời

Mặt trăng

Tiếp nối liên miên dòng thăm viếng

Hội tụ năm châu

Dung hoà bốn biển

Lăng Bác Hồ hoá bảo ngọc lương tri

 

Tôi yêu Người không một chút hồ nghi

Ơi Hà Nội- trái tim hồng Tổ quốc

Một lần đến đã ngàn năm thân thuộc

Người trong tôi

                           Mãi linh hiển dáng rồng!

 

Cho tôi xin

Một vốc nước sông Hồng

Một nắm đất gò Đống Đa lịch sử

Một chỗ đứng khiêm nhường nơi vua Lý anh minh từng ngự

Cùng dân tộc nghiêm cẩn, nức lòng nghe đọc “Chiếu dời đô”

 

Cho tôi xin

Một lần gặp Bác Hồ

Phút thiêng liêng người dõng dạc “Tuyên ngôn Độc lập”

Cho tôi  được cùng 80 triệu trái tim chung nhịp đập

Đơm vạn đoá sen hồng dâng đại lễ NGÀN NĂM…

 

Xin được thanh tẩy tâm hồn xua sạch bóng tối tăm

Làm một viên gạch Hoàng Thành

Một ánh trăng Văn Miếu

Một chấm vàng hoa rêu năm Cửa Ô

Một tia nắng đỏ đậu vai cầu Thê Húc

Một hòn sỏi vô danh biết quên hết

                                      những giông bão đau thương gió mưa tủi nhục

Lặng lẽ hiến dâng

Lặng lẽ góp mình

 

Ơi thành- phố- xanh, thành- phố- hòa- bình

Không chỉ ngàn năm, vạn năm Người mãi đẹp như thiên đường thu nhỏ

Mở cửa rồi- bốn phương lộng gió

Bỏ lối mòn xưa tránh con đường cũ

Bay lên cùng vận hội mới

Thăng Long!

 

 

 

MỘT NGÀY VỚI THỦ ĐÔ

 

Chưa thấy phố đã thấy người Hà Nội

Thanh lịch hào hoa phong nhã nhiệt tình

Đêm Văn Miếu mơ đài Nghiên tháp Bút

Thấp thoáng một thời nấu sử sôi kinh…

 

Quanh Hồ Gươm nghe tiếng rùa rẽ nước

Lưỡi kiếm thần loang loáng vệt trăng non

Huyền thoại cũ rập rờn theo con sóng

Dấu linh xưa rờn rợn lối rêu mòn

 

Bao xúc động khi vào lăng viếng Bác

Người thân thương gần gũi đến không ngờ

Đôi mắt rưng rưng ngắm chòm râu bạc

Mà nỗi lòng muốn hóa vạn tay thơ

 

Chưa hoa sữa đã thơm đầy hoa sấu

Những hàng cây nghiêng nắng gió tươi rờn

Ta đi giữa “niềm tin yêu hy vọng”

Chợt thấy mình như bỗng lớn cao hơn

 

Đây văn hóa, đây chiến công rực rỡ

Qua nghìn năm hưng phế vẫn Thăng Long

Mai dù có một đi không trở lại

Hà Nội ơi, Hà Nội mãi trong lòng!

 

 

THĂNG LONG

 

Ngàn xưa đã thấy rồng bay

Ngàn sau vẫn địa linh này Thăng Long

Cổ nhân, lai giả một lòng

Nâng tầm sông núi song song đất trời…

 

Thịnh suy, hưng phế một thời

Rồng - thiêng - chính - khí muôn đời bay lên!

 

 

SOI BÓNG HỒ GƯƠM

(Nhớ Hà Nội & em, 10 năm sau ngày hội ngộ)

 

Có một Hồ Gươm lấp lánh ánh vàng

Thần Kim Quy hiến vuốt làm lẫy nỏ

Có một Hồ Gươm xanh ngời trăng gió

Thuở vua Lê trả kiếm nhận thanh bình

Có một Hồ Gươm cháy đỏ hết mình

Đốt pháo đài bay bằng trái tim quả cảm

Có một Hồ Gươm khói lam bình đạm

Tiếng chuông chùa Một Cột nở hoa sen…

 

Có một Hồ Gươm thăm thẳm xanh đen

Còn cất giữ biết bao điều bí mật

Như cụ rùa nổi lên rồi lặn mất

Lại như em thoắt hiện hữu, vô hình

 

Đã, đang và sẽ có những công trình

“Hoành tráng” “tuyệt vời” như Tây như Mỹ

Sao lòng tôi cứ ngậm ngùi thế nhỉ

Bóng nhỏ nhoi em chìm khuất nơi nào?

 

Sem sém lũy tre ràn rạt gió Lào

Hè xứ Quảng bỗng mơ thu Hà Nội

Có đám mây nào không bay quá vội

Cho quá giang về soi bóng Hồ Gươm…

 

Chỉ e nỗi mình không được tinh tươm

Lần lữa mãi mười năm chưa gặp lại

Mặt hồ - mặt trăng - mặt người con gái

Nhắm… hiện ra, mở… hun hút chân trời

 

Biết bao giờ nguôi nhớ, Mỵ Châu ơi!

 

 

HỒ TÂY CHUYỂN MÙA

 

Lăn tăn nắng sóng ru bờ

Mưa chưa đủ ướt câu thơ bụi đời

Nhú non hồ liễu gió lơi

Ủ xanh ngực cốm xanh lời rét tân

 

Long lanh mắt biếc siêu tần

Môi hồng nhiễu xạ bước chân ngược chiều

Xuân về xa lộ tình yêu

Gót sen tha thướt dáng Kiều ngẩn ngơ…

 

Thực mà cứ ngỡ như mơ

Ta đây em đấy lại ngờ chiêm bao

Gió đông cười thắm hoa đào

Cỏ xanh vạt tóc nao nao chuyển mùa!



Tin tức khác

· NGƯỜI NGHỆ SĨ MANG TÊN MỘT DÒNG SÔNG
· BÍ MẬT PHÍA SAU BỨC TRANH NỔI TIẾNG KHIẾN DƯ LUẬN PHẪN NỘ
· PHÁC THẢO VĂN HỌC HÀN QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
· LIỆT NỮ TRẦN THỊ MINH - MÁ TRƯỚC CỦA TÔI
· TRẦN VÀNG SAO - GIỌT NƯỚC TRONG LÁ SEN -Tiểu luận KHUẤT BÌNH NGUYÊN
· VỊ TƯỚNG TÌNH BÁO TRONG VỎ BỌC CỦA MỘT GIÁO SƯ LẬP DỊ
· ANH ĐỈNH! - Tiểu luận PHÙNG VĂN KHAI
· LĂNG MỘ CỦA VUA LÊ THÁI TỔ Ở ĐÂU?
· BÀI THƠ 'QUÊ NHÀ' CỦA MÃ GIANG LÂN
· NGUYỄN VĂN DÂN - NGƯỜI GIEO HẠT TINH THẦN TRONG CÕI NGÔN TỪ
· THANH THẢO - THƠ CỦA MỐI TÌNH ĐẦU - Tiểu luận NGUYỄN THỤY KHA
· THI PHÁP CỦA THƠ NGẮN TRƯỜNG HỢP MAI QUỲNH NAM
· TIẾNG VIỆT ƠI, TIẾNG VIỆT NẶNG ÂN TÌNH
· NGƯỜI VIẾT 'CHIẾU THOÁI VỊ' CHO VỊ HOÀNG ĐẾ CUỐI CÙNG CỦA TRIỀU NGUYỄN
· BỨC THƯ CÓ MỘT KHÔNG HAI GỬI NGƯỜI ĐANG SỐNG
· NHÀ THƠ NGA EVGUENI EVTUSHENKO - 'TRONG ĐỜI TÔI CHỈ UỐNG RƯỢU LÀ NHIỀU'
· 188 NGÀY ĐẦU ĐỘC LẬP VÀ QUYẾT SÁCH CỦA BỘ TRƯỞNG NỘI VỤ VÕ NGUYÊN GIÁP
· PHỒN XƯƠNG - KHÚC CA BI TRÁNG
· NHÀ THƠ ĐOÀN THỊ TẢO: CÁM ƠN SỰ CÔ ĐƠN
· TINH THẦN PHẬT GIÁO VÀ NHỮNG BIỂU TƯỢNG TRONG TRƯỜNG CA 'CÚC'

Tin tức mới
♦ THƯ VIỆN NHỎ TRONG LÒNG NHÀ LƯU NIỆM BÍCH KHÊ (01/09/2025)
♦ NGƯỜI NGHỆ SĨ MANG TÊN MỘT DÒNG SÔNG (30/08/2025)
♦ BÍ MẬT PHÍA SAU BỨC TRANH NỔI TIẾNG KHIẾN DƯ LUẬN PHẪN NỘ (30/08/2025)
♦ PHÁC THẢO VĂN HỌC HÀN QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI (30/08/2025)
♦ LIỆT NỮ TRẦN THỊ MINH - MÁ TRƯỚC CỦA TÔI  (28/08/2025)
Bạn đọc
Quảng cáo
 

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương

Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)

Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.

Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.

Tong truy cap Tổng truy cập: 1735957
Trong thang Trong tháng: 172474
Trong tuan Trong tuần: 81
Trong ngay Trong ngày: 52648
Truc tuyen Trực tuyến: 3

...

...

Designed by VietNetNam