TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Diễn đàn lý luận
CHÙM THƠ CỦA NHÀ THƠ THANH THẢO
CHÙM THƠ CỦA NHÀ THƠ THANH THẢO
Thuyền thúng Tặng đồn biên phòng Sa Cần
Xoay theo luồng lựa con sóng
thuyền thúng mềm như nước
thuyền thúng nhẹ hơn nước
dọc ngang cửa Sa Cần
Tôi đến đây bơi qua mùa xuân
nhập vào chiếc thúng nhỏ
sóng ngoài xa tung trắng bờm ngựa
hòn Ông nằm thư giãn dưới trời
Thuyền thúng là thuyền thúng ơi
em không dành cho những tay ú ớ
nhìn dáng anh cạy chèo, tôi nhớ
chiếc thúng này chao qua mấy hiểm nguy
Bập bênh bập bênh như chẳng hề chi
như tất cả trên đời đều nhẹ
sướng thì chìm, khổ nổi hoài lên thế
thuyền thúng ơi long đong
Lái cũng không mũi cũng không
chẳng có ai cầm gì vĩ đại
cứ xoay tròn cuộc thế
bàn tay níu bàn tay
Mũi ở đây lái ở đây
cứ xoay tròn thuyền thúng
cứ xoay tròn hi vọng
mong ngày mai lặng biển yên trời.
Về quê, nghe bìm bịp kêu
Bìm bịp kêu nước lớn anh ơi
Buôn bán không lời, chèo chống mỏi mê
(Ca dao)
Lâu về nghe quê nhà khắc khoải
bìm bịp kêu giọng trầm
con chim khiếp mọi trò đe nẹt
từ lời hứa suông tới hũ rượu ngâm
Thôi thì vườn nhà ta một mảnh
nhiều cây xanh lại mới sổ hồng
bìm bịp cứ bay vào lánh tạm
mà kêu cho đỡ buồn
Người ta vừa bức tử một dòng sông
ngay trước cửa nhà ta, nhưng bìm bịp đừng tuyệt vọng
tiếng kêu của em lành như chuỗi nước
rơi lơ mơ phía cuối cánh đồng
Ta thề: không bao giờ uống rượu ngâm bìm bịp
em thề: tôi như một tiếng vang
tiếng vang buồn nhất ta nghe được
trong chiều mây ngả vàng.
Dưới lũy tre làng Hiệp Phổ Nam
Sau bốn bảy năm
có thể còn hai mươi người ở dưới
địa đạo
những rễ tre không mệt mỏi
những rễ tre vươn mãi về phía họ
mong cứu được người nào
Không cứu được
Từ ngày đó lũy tre thôi không hát
đêm đêm dân làng nghe tre khóc
đêm đêm tiếng ếch vọng buồn
Đã có một thời nhân dân tôi ở dưới
những rễ tre
Đã có một thời nhân dân tôi ở về một phía
dưới rễ tre
Họ đã chết trước cái nhìn đăm đắm
những rễ tre
Thân xác họ cắm sâu vào đất
cùng những rễ tre
Từ ngày đó tre thôi không khóc
chỉ đêm đêm nghiến răng
Từ ngày đó tre không lớn nữa
vì trong bẩy mốt người chết có trẻ con
Có bao giờ anh biết
phía mình đang đứng là phía nhân dân?
Có bao giờ anh biết
vì sao tre không hát
vì sao tre không khóc
chỉ nghiến răng
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.