TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Diễn đàn lý luận
CHÙM THƠ MÙA ĐÔNG
CHÙM THƠ MÙA ĐÔNG
Phạm Ngọc Thái
LẠC GIỮA MÙA ĐÔNG
Phố không vắng mà tình anh vắng
Giọt thơ rơi xuống tận đáy lòng
Gió du đãng leo cành du đãng
Anh vẩn vơ hoài lạc giữa mùa đông...
Thành phố quay cuồng cơn lốc sống
Cả bọn kéo nhau cuộc nhậu nhoẹt bốc đồng,
Lời quan trọng của mấy ông nhà thơ đầu dê, chả chó...
Anh chẳng buồn đâu chỉ nhớ em!
Cô gái trẻ nhà bên nên thơ quá
Nhìn cô ta anh đốt thuốc tràn,
Lại thoáng bóng em tận trời cánh nhạn
Lúc này có nhớ anh không?
Ngoài kia hoa rơi hay lá rụng
Gậm mòn anh đêm chia tay cuối cùng
Mái tóc xưa bay làn hương gió thoảng
Cánh bướm vàng đâu đó vẫn hồn nhiên.
Tình là trận gió rền hay mưa trút
Theo em rồi và anh hát cô đơn! Phạm Ngọc Thái
8/10/1994
CÔ GÁI ĐI BÊN HỒ
Hồ mùa đông dại nắng
Em bước nhẹ trong hàng cây nghiêng bóng
Gió khẽ reo sau tà áo thanh tân
Mắt em thầm mang cả mùa xuân.
Cánh buồm đỏ đưa em vào xa vắng
Anh mải nhìn theo màu áo trắng
Cái màu mây con gái dịu hiền
Em đi rồi... còn lại một trái tim!
Em xa rồi! Còn lại nỗi đau êm
Tiếng gì cứ âm thầm bên vệ cỏ...
Chỉ thiên nhiên mãi mãi là tươi trẻ
Tuổi ta ơi, vội héo làm gì?
Cánh buồm đỏ anh đưa em vào xa vắng
Năm tháng đời anh, tóc trắng đầu anh,
Nhưng rồi ngày mai em cũng sẽ già và chán?
Cô gái đi bên hồ - ta sẽ hoá ra chim...
Mùa đông * 1994
NGHĨ VỀ HÀ NỘI
Hà Nội cứ suốt đời nghe lá rụng
Những ngọn đèn ô cửa mùa đông
Trái sấu nhỏ bàng hoàng như kỉ niệm
Nước hồ xanh rêu bám kín Tháp Rùa...
Hà Nội cứ rầm rì trang tình tự
Của những đôi trai gái bên bờ...
Tà áo trắng em bay một thời thiếu nữ
Theo anh hoài tới tận lúc già nua.
Hà Nội mới mà như là cổ tích
Phía nhà ga đoàn tầu đến rồi đi
Những giọng nói lẫn vào lời gió thổi
Ai trở về... và ai sắp chia ly?
Đêm tóc trắng lại nghĩ về Hà Nội
Nằm thở dài, nhớ quá bóng em xưa...
Đầu thiên niên kỷ.
VỆT SÁNG MÙA ĐÔNG
Màu thành phố mưa sa liễu rủ
Không mặt trời chói lói xuyên qua
Một vệt sáng mùa đông nhợt nhạt
Tiếng chim nào quanh quất rướn lên ca! (**)
Đoàn thiếu nữ áo váy màu phấp phới
Nét thanh xuân khêu gợi mắt đa tình
Sưởi ấm lại vầng trăng toan hấp hối
Anh trong lòng cũng nhói thương em.
Mảnh trăng khuyết sáng ngày treo như chết
Tình rách tan ai vá lại cho lành?
Và trong vệt sáng mùa đông ẩm ướt
Có cái gì vỡ vụn giống... Em - Anh! Phạm Ngọc Thái
(một đêm cuối năm)
(**) Có tiếng một con chim đã cất lên ca trong bài thơ:
Tiếng chim nào quanh quất rướn lên ca...
Tôi xin cam đoan con chim đang rướn lên ca kia nhất định nghe được tiếng nói trái tim người? Vì đó là con chim của tình yêu! Cũng lạ, trong vệt sáng mùa đông nhợt nhạt, vầng mây thì toan hấp hối, mảnh trăng cũng chẳng khác nào cái xác... hoà điệu với lòng người đang ... tan vỡ! Nhưng con chim vẫn khát vọng, nó khắc khoải ca: Đau khổ, sướng vui cũng vì khát vọng ấy!
Đó vừa là bi kịch, vừa là hạnh phúc mà tạo hoá đã ban cho con người. Và chính trong cái thế giới đầy mâu thuẫn ấy, đã chứa đầy ắp sự u uẩn bởi tình yêu của bài thơ "Vệt sáng mùa đông" này.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.