TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Diễn đàn lý luận
CHÙM THƠ NHIỀU TÁC GIẢ
CHÙM THƠ NHIỀU TÁC GIẢ
NGÔ THANH VÂN Quỳ Gió
bạt ngàn gió
thông thốc gió
ngúng nguẩy gió
thanh tao gió
Gió Tây Nguyên như ngựa hí vang trời
gió xé rách ước mơ em thơ cánh diều bay mất
gió quất cây rụng lá gãy cành
gió gõ ầm ào ngôi nhà tốc mái
gió rít đêm toang hoác cõi lòng
Em nhẹ nhàng đung đưa trong gió sớm
em lắt lay trong gió nhẹ qua đồi
em hơn hớn gió ùa về trước ngõ
em ruộm vàng khi gió chướng thu sang
Quỳ!
mênh mông em cánh đồng ruồm ruộm nắng
nắng thênh thang hoang hoải gót ngà
ta cúi xuống rướn mình nghe vị đắng
em nghĩ gì khi thắp lửa cao nguyên
Cao nguyên gió
cao nguyên đỏ
cao nguyên vàng
cao nguyên xanh
cao nguyên trong lành mắt phố
Một sắc quỳ. Một nét nhớ. Cao nguyên!
XUÂN TRƯỜNG Một lần Vĩnh Long
Thèm Vĩnh Long cắn miếng bưởi năm roi
Rồi yên lặng nghe ngọt từ nỗi nhớ
Và mây trưa chợt cầm nắng sông Tiền
Áo mười tám lướt trưa miền con gái
Nhởn nhơ tà đùa cợt phía ngây thơ
Bao mộng mơ no mắt tuổi sân trường
Cù lao Minh ngược chiều qua đáy nước
Lung linh vùng cây trái ngọt phù sa
Và hoàng hôn trôi vội vã con phà
Rót đi em cho đầy li chiến tích
Đêm nghiêng trời say khướt với Vũng Liêm
Lắng nghe dòng lịch sử chảy qua tim
Ứ ngày mai trong đòng đòng của lúa
Bao thăng trầm chắt lọc ước mơ xanh
Chiều rụng hồn trên sông nước long lanh
Dòng thời gian cuộn mình qua Bình Phụng
Hào phóng ngôi đình từ kháng chiến bước ra
Khúc khải hoàn vang vọng ngày hai ba
Trưa lơ mơ phía tiếng cười trong vắt
Chợt mênh mông trong sóng mắt Long Hồ
Cõi đền đài hội tụ đất linh thiêng
Tôi mãi nhớ lần về qua Quới Thiện
Thương con phà vượt thời gian lặng lẽ
Gió cù lao nhặt hương trái miệt vườn
Và đêm nay ta xa rừng xa núi
Để một lần thao thức với Vĩnh Long
Mai xa rồi còn mãi mắt em trong. NGUYỄN XUÂN HẢI Trời Uy Viễn (1)
Đâu những thềm vàng, điện ngọc
Long chầu, hổ phục uy nghi
Lặng im trong chiều cỏ hát
Một trời Uy Viễn ngông nghênh
Thế gian cần gì bịt miệng
Chẳng qua là cụ khéo đùa
Cưỡi bò, cụ là trẻ nhỏ
Còn khối thời gian, sức vóc
Sinh bất phùng thời thưa cụ
Gái xinh giờ cực kì nhiều
(Chỉ người ngoan là hơi thiếu)
Thỏa lòng tài tử phiêu diêu
Sắc là ba đào mới khéo
Vẫy vùng buồm trắng cột nâu
Để em biết tay ta cụ khẽ
Lắc mình là chuyển núi sông!
Là gươm, là bút, là mai cũng thế
Nhẹ nhàng nâng chén ngắm hoa
Cụ cưỡi bò vào thiên cổ
Thế gian còn lại mấy lũ khờ?
----
1. Uy Viễn tướng công Nguyễn Công Trứ (1778 - 1858) - nhà quân sự,
nhà kinh tế, nhà thơ nổi tiếng triều Nguyễn.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.