• Trang chủ
  • Bích Khê
  • Tác phẩm
  • Thi hữu
  • Diễn đàn lý luận
  • Thơ phổ nhạc
  • Tư liệu
  • Tin văn
  • Bạn đọc
  • Liên kết website
  • Thi tập
  • Tự truyện
MENU
  • Thi tập
  • Tự truyện
Hỗ trợ - Tư vấn
Thông tin cần biết
TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương 
Tôi mang lên lầu lên cung Thương 
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng 
Tình tang tôi nghe như tình lang 

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi 
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi 
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi 
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi 

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu 
Sao tôi không màng kêu: em yêu 
Trăng nay không nàng như trăng thiu 
Đêm nay không nàng như đêm hiu 

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân 
Buồn sang cây tùng thăm đông quân 
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng 
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông. 
 
Thi hữu
 
NGUYỄN THÁNH NGÃ - NGƯỜI LƯU LẠC NHƯNG HỒN KHÔNG LƯU LẠC

NGUYỄN THÁNH NGÃ - NGƯỜI LƯU LẠC NHƯNG HỒN KHÔNG LƯU LẠC



vhntquangngai, 11/01/2023 09:02:02 AM         


 

Nguyễn Thánh Ngã sinh năm 1958 tại Ba Gia, Sơn Tịnh; là Hội viên Hội VHNT Lâm Đồng, Hội viên Hội Văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; hộ khẩu thường trú tại tại Lâm Hà, Lâm Đồng, đang sống và làm việc tại thành phố Hồ Chí Minh. Đến nay, anh đã in 10 tập thơ, đạt 5 giải thưởng các cuộc thi thơ trong nước và quốc tế.

Vì cuộc mưu sinh, Nguyễn Thánh Ngã rời quê hương từ tuổi nhỏ. Có lẽ vì thế chăng mà ta nhận ra, thơ anh chân thật, trong trẻo, ngôn ngữ vẫn bình dị như Quảng, nhưng cấu trúc câu thơ khá hiện đại và cô đặc, ít câu nệ vần điệu như câu ca Bài chòi quê anh. Hình như độ nặng giọng Quảng đã được pha loãng bằng cái bềnh bồng, nhè nhẹ của sương khói của cao nguyên Lâm Viên thơ mộng.

Lang thang qua nhiều vùng đất, sự giao thoa, tiếp biến chất giọng, văn hóa là một tất nhiên. Đọc thơ anh tôi có cảm giác như đang nghe tiếng thánh ca lan ra từ các giáo đường, vang ngân trong bãng lãng dốc đèo, dịu dàng và sang trọng. Nhưng dường như, phần sâu thẳm nhất của hồn thơ anh vẫn dành trọn cho quê hương với những thương nhớ vơi đầy, như anh từng khẳng định: “Người lưu lạc nhưng hồn không lưu lạc”.

Chuyên mục Người Quảng Ngãi xa quê kỳ này xin giới thiệu cùng bạn đọc xa gần trang thơ Nguyễn Thánh Ngã.

                               (Giới thiệu và chọn thơ: MAI BÁ ẤN)

 

 

THƠ NGUYỄN THÁNH NGÃ

 

BÀI THƠ KHAI BÚT

 

Sáng mùng một

Nạp pin điện thoại

Nghe tiếng thạch sùng kêu

 

Mở cửa tờ mờ

Thấy mọi nhà đóng cửa

 

Tiếng gà lên lay làn hương xông đất

Tia nắng bẽn lẽn cây vườn

Hoa thức ngọn gió se...

 

Đã ba chiếc phi cơ nghiêng trời hạ cánh

Đã có tiếng chim gù,

Tiếng chích chòe trong lồng cãi cọ

 

Bầy chim sẻ có biết Tết gì đâu

Vẫn ríu ran trên ngọn cau thường lệ

Im ắng lạ thường

Nhưng mặt trời vẫn thế...

 

Chợt nghĩ,

Chỉ con người dám khoác cho thời gian chiếc áo

Áo tết đầu năm

Trong khi thời gian không hề biết...

 

Hòn đá kia cũng vậy

Ngọn cỏ ẩn mình dưới những biếc xanh

Chấm giọt sương khai bút...

                         

 

 

 

 

MÙI THƠM CỦA NƯỚC MẮT

 

Được che bởi làn khói, người đàn bà khỏa thân trong căn phòng. Những vật dụng trang điểm trở nên thừa thải. Châu thân của nàng như quân vương có thể khiến ghế bàn im lặng. Nỗi im lặng tuyệt đẹp của không gian. Còn thời gian khựng lại trên đường nét, những thay đổi bất lực. Màu sắc có thể câm nín nhưng hình ảnh đang nói với căn phòng sự hạn hẹp

Tôi ngồi bên bàn ăn được dọn đầy hoa trái. Những mỹ nhân đã từng ngồi đây, đã từng cười nói như hoa thơm trái ngọt. Tôi được mời mà không biết mình là thực khách. Chỉ ngồi ngắm trộm những làn hương, những vị trái thấm qua mường tượng. Nếu có thể thấy môi mình thơm trên đầu lưỡi là biết vị giác hạnh phúc có thể lưu đọng, cầm giữ…

Đến khi người đàn bà bước ra, thế giới không còn ranh giới. Và tôi ngồi ăn với nàng như thể nàng ăn tôi và tôi ăn nàng. Chúng tôi nuốt nhau nhan sắc của sự dịu dàng. Trời ban một buổi sáng hình như. Và tôi hình như là ai giữa mùa tẩy trần nguyên thể. Nàng không muốn tôi là ai cả để chính nàng là tôi, từng phân mảnh cô đơn…

Nàng ngồi bên suối vắng, ghế đá thạch anh sáng như da nàng, thanh mảnh và mịn màng. Nàng tắm rửa một ban trưa nồng cháy. Hoa pơlang rơi trên tóc trên vai nàng hoang dại. Đâu đó tiếng mễnh tác gọi bầy ăn cỏ non trên ngọn đồi mưa đầu mùa vừa nhú. Khi nàng nằm xuống suối, nước suối trong những viên đá cuội bật lên tiếng hát. Tôi lại tôn nàng làm chúa tể của rừng tôi, hoang sơ và tĩnh mịch. Nàng cởi bỏ chiếc áo trần gian lần nữa, tắm gội và đi trong mùi thơm của nước mắt…

 

 

 

ĐÓN GIÁNG SINH Ở MIỀN TRUNG 

 

 

Những cơn bão đã ngủ yên
Khép lại con mắt tàn phá
Chỉ còn đổ nát trên niềm vui cây lá
Ngày thật xanh loang trên bờ vai khí tượng

Bất chợt lạnh về
Bất chợt em reo những tiếng chuông

Hoa huệ trắng nở bình yên như lời kinh thánh
Đất dẫu gầy đâu thiếu vắng những giấc mơ
Ta mơ ngày không còn bão lũ
Ta mơ mình sinh lại ở miền Trung

Tiếng nói vi vu là một phép lạ
Đất eo cong nên sức bật không mùa
Người lưu lạc nhưng hồn không lưu lạc
Em lại về thương rét mướt quê hương...

"Silent night" nhập hồn xứđạo
Nhập hồn ta đêm ballade du dương
Em còn những niềm Jazz rung động
Lại xây trên đổ nát khúc tình yêu...

                                      Noel 2008

Từ khóa: Từ khóa:  Nguyễn Thánh Ngã,  người lưu lạc,  hồn không lưu lạc,  Mai Bá Ấn, 


Tin tức khác

· MÓN QUÀ TẾT Ở SÔNG VỆ -Tản văn HUỲNH NHƯ PHƯƠNG
· CHÙM THƠ NGÔ THANH VÂN - THOẢNG NIỀM TIN VỪA RỚT BÊN ĐỜI
· THƠ 1-2-3 TRẦN THANH DŨNG: DA THỊT RUỘNG VƯỜN ỬNG LÊN TRONG MÀN SƯƠNG DÁT MỎNG
· NGUYỄN THÁNH NGÃ - NGƯỜI LƯU LẠC NHƯNG HỒN KHÔNG LƯU LẠC
· THƠ NGUYỄN ĐỨC HẠNH
· THƠ BÙI MINH VŨ - GỌI RẪY THIÊNG LIÊNG NHƯ TÊN BUÔN, TÊN VỢ, TÊN CHỒNG
· THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT - ĐỜI SỢ LẮM NHỮNG NGÀY IM TIẾNG GIÓ
· MỐI TÌNH ĐẦU -Truyện ngắn MAI BÁ ẤN 
· THƠ HÀ HƯƠNG SƠN
· MÓN QUÀ HỦY DIỆT - Truyện ngắn của ITALO CALVINO (Ý)
· CHÙM THƠ NGUYỄN ĐỨC PHƯỚC
· CHÙM THƠ LÊ NHI - VẪN KHÔNG TÌM ĐƯỢC BÓNG MÌNH
· BÁC SÁU DÂN -Bút ký THANH THẢO
· CÁI MỚI TẬN NGUỒN
· CHÙM THƠ BÙI VIỆT PHƯƠNG - NGƯỜI TA MUỐN QUÊN ĐÃ KHÔNG TRỞ LẠI
· CHÙM THƠ LÊ NGỌC DŨNG - LÀN MÂY LỬNG LƠ DÃY ĐỒI VÀNG
· BÁC SÁU DÂN - Bút ký của THANH THẢO
· THƠ VIỄN TƯỞNG CỦA JOE DOLCE
· NHÀ THƠ PHẠM CÔNG TRỨ - TRONG KHỔ ĐAU, BỤT CHƯA HIỆN BAO GIỜ
· THƠ HÀ NGUYÊN - MÌNH TỰ NHẮC MÌNH ĐẾN GA CUỐI MỚI DỪNG CHÂN

Tin tức mới
♦ TRANG CUỐI NGUYỄN ĐÌNH THI -Tiểu luận VŨ QUẦN PHƯƠNG (29/01/2023)
♦ ''NẾU NGÀY MAI EM KHÔNG LÀM THƠ NỮA'' (29/01/2023)
♦ LÂM HUY NHUẬN - NGƯỜI TRONG GƯƠNG ẤY CÒN ĐAU HƠN MÌNH (28/01/2023)
♦ DỆT CÂU VĂN TIẾNG ANH BẰNG TÌNH THÂN NƯỚC VIỆT -Tiểu luận NGUYỄN PHAN QUẾ MAI (28/01/2023)
♦ KHI NHÀ VĂN BỊ... CHÊ -Tiểu luận TẠ DUY ANH (28/01/2023)
Bạn đọc
Quảng cáo
 

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương

Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)

Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.

Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.

Tong truy cap Tổng truy cập: 982013
Trong thang Trong tháng: 85018
Trong tuan Trong tuần: 121807
Trong ngay Trong ngày: 121786
Truc tuyen Trực tuyến: 22

Tạp chí BẤT ĐỘNG SẢN NHÀ ĐẤT VIỆT NAM

TẠP CHÍ BẤT ĐỘNG SẢN NHÀ ĐẤT VIỆT NAM

Designed by VietNetNam