TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Thi hữu
CHÙM THƠ CỦA HỒNG NHẠN - TIẾNG TƠ TRỜI RẢI HẠT BỤI HOÀNG HÔN
CHÙM THƠ CỦA HỒNG NHẠN - TIẾNG TƠ TRỜI RẢI HẠT BỤI HOÀNG HÔN
NGUỒN: Vanvn- Cập nhật ngày: 8 Tháng 8, 2025 lúc 08:38
Trong tập thơ Hoa rêu (NXB Hội Nhà văn 2025) của Hồng Nhạn, người đọc tìm gặp không ít bài thơ trữ tình mang cảm hứng về nữ quyền. Đó là các bài thơ tập trung diễn tả tâm trạng cô đơn, buồn thương, mong manh hoặc bộc lộ khát vọng yêu thương, được sẻ chia với giọng điệu dịu dàng, tinh tế. Vanvn.vn xin giới thiệu một số bài thơ này trong Hoa rêu đến bạn đọc.
Nhà thơ Hồng Nhạn ở Đồng Nai
Mùa sang trang
Dọn dẹp mãi cuối cùng lòng cũng cạn
Người đàn bà quay gót
Bờ vai rưng rức
Tóc ánh bóng hoàng hôn
Đi đi em
Sỏi đá dưới chân mềm lại
Cánh chim bay sải cánh bầu trời xa
Bóng ở lại sao làm nên hạnh phúc
Đi đi em
Ném chiếc khăn sũng nước
Nhổ chiếc gai đau thương
Lóng lánh lệ Ngân Hà
Em trở về
Lòng lạnh tựa cuối đông
Gió nấp bình yên vào lá
Cây đời oằn mình, mùa rét có qua?
Dọn dẹp mãi
Hoa đương thì con gái
Lá thay mùa rộn rã
Xuân chuyển mình
mạnh mẽ sang trang
Em quên nụ cười
Đã bao lâu
Em không biết mặt trời còn mọc đằng đâu
Hết hè thu lại đến
Mùa xuân về khi tuyết tan
Đã bao lâu
Hừng đông ghé qua em rồi vụt tắt
Em chưa cười trong vắt
Như thuở còn đôi mươi
Đã bao lâu
Vắng bước chân quen
Em thôi thấp thỏm
hoa tàn
Bỗng một ngày
Gió mang nước mát trong lành
Suối ngàn réo gọi
bừng hơi thở
rộn hoan ca
Mùa đến
Nồng lên khoé mắt chân chim
Nhặt nụ cười
thắp lửa hạ
Thu trút sạch lá mùa đơn côi
Xuân về trong mắt
Nụ cười làm quen em
Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy
Khóc đi em
Nếu đời quá đắng cay
Ừ thôi! Em cứ khóc
Giọt nước mắt làm tim đau thắt
Mấy ai lau được cho mình
Đừng dừng lại
Hãy cạn vơi
Giọt sương mai đọng lá nhiệm mầu
Vòng tay ấm vững chãi em gối đầu
Tàn canh em cứ khóc
Hỡi lá xanh chồi biếc
Bừng tỉnh
Gọi sao khuya
Mầm đá đã lên rêu
Hỡi giọt sương lăn mềm ngọn cỏ
Lăn qua cả mùa khô trơ trọi
Lăn qua đầm đìa mưa trăng trối
Lăn qua em
Em cứ khóc
Đá mềm cùng đêm
Có những ngày
Có những ngày trải lòng ra phơi
Nắng khuất nửa hàng dương xanh thẫm
Gió rì rào hồn nhiên như nước mặn
Tiếng tơ trời rải hạt bụi hoàng hôn
Có những ngày lững thững bước cô thôn
Khua nỗi nhớ nồng nàn hun khói
Hạt bụi nào vương sầu lên mắt mỏi
Chầm chậm về, thổn thức tàn canh
Có những ngày bờ cát trắng chênh vênh
Biển ngừng thở dấu chân in chờ đợi
Sóng giận bờ lùi xa lặng lẽ
Đá đứng nhìn, đếm thời gian trôi
Có những ngày ào ạt trắng mù khơi
Ào ạt khóc, ào ạt gào thét
Sóng hút bờ kéo cát xa giận dỗi
Tung trắng trời ào ạt… vỡ tan…
Rơi!
“Lệ rơi, thật dễ để lau, nhưng làm sao để xóa chúng khỏi trái tim mình?” (Danh ngôn)
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.