TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Diễn đàn lý luận
NGUYỄN THỊ TUẤN VÀ NHỮNG DÒNG THƠ MUỘN
NGUYỄN THỊ TUẤN VÀ NHỮNG DÒNG THƠ MUỘN
Tôi với Tuấn vốn là anh em đồng môn (Khoa Văn, ĐHSP Quy Nhơn). Dáng buồn, mắt buồn, mái tóc buồn… đúng dáng của thơ. Đó là cảm nhận của tôi thời sinh viên thơ mộng ấy. Giờ gặp lại, qua bao gian khó cuộc đời, Tuấn yên phận bên chồng con và đã an nhiên “từ chức” giáo viên về hưu sớm, Tuấn vẫn vậy: Dáng buồn, mắt buồn, mái tóc buồn… Điều khác hơn là Tuấn giờ đã là một thiếu phụ lặng lẽ hơn, đã âm thầm làm thơ, lại mail cho tôi cả một thiên tự truyện dài bằng thơ với hàng trăm câu khiến tôi đọc mà nghe… phát hoảng. Hoảng vì… qua bao lận đận, truân chuyên, nàng thơ ấy vẫn chung thủy cùng thơ cho dù chưa bao giờ thấy Tuấn in thơ… Thơ Tuấn lặng vào trong, có sức lan tỏa của một nội tâm an nhiên sau cuộc sóng gió. Một cảm nhận về Mẹ giản đơn, chân chất mà sâu lắng đến nao lòng:
(Chân dung Nguyễn Thị Tuấn)
"Một đời tình ái truân chuyên
Nhọc nhằn thấm đẫm mối duyên lặng thầm
Lời ru khoan nhặt thâm trầm
Dạy con bao lẽ nghĩa ân ở đời".
Đó là một tâm hồn đồng điệu để giờ giảng văn lan tỏa được ba chiều: Cô giáo văn (chủ thể truyền đạt) - Thơ Hàn Mặc Tử (chủ thể thông tin) - học trò (chủ thể tiếp nhận); nhưng không! Có cả bốn chiều: đó là ánh mắt người học trò gửi niềm tin vào cô giáo, hòa nỗi cảm thương Hàn vào sâu thẳm con tim (mà theo đánh giá của Lý thuyết tiếp nhận hiện đại thì đó là một giờ giảng văn xếp loại Giỏi):
“Nhớ sáng nào cô vào lớp học
Câu thơ Hàn ướt đẫm trang văn
Có chú bé mắt buồn trao gởi
Đôi vần thơ ướt đẫm tim thơ”;
Một lời tự thú chân thành của một người phụ nữ đa mang:
“Vòng đời quanh quẩn quẩn quanh
Đa vương em nỡ để anh ưu phiền”.
Một chút trần lụy , một chút Thiền của Phật giới và… cao hơn là cả một tấm lòng:
"Dìu nhau vào cõi đam mê
Rót cho nhau trọn câu thề gió trăng…
Cắn cho nhau miếng đào tiên
Để lòng quên bỏ ưu phiền thế nhân"
... “Tìm em ở động hoa vàng
Lần theo vết gã từ quan năm nào
Một đời vui thú tiêu dao
Thuyền mơ ta lạc lối vào thiên thai”.
Bichkhe.org xin giới thiệu một chùm thơ của Tuấn (Mai Bá Ấn).
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.