• Trang chủ
  • Bích Khê
  • Tác phẩm
  • Thi hữu
  • Diễn đàn lý luận
  • Thơ phổ nhạc
  • Tư liệu
  • Tin văn
  • Bạn đọc
  • Liên kết website
  • Thi tập
  • Tự truyện
MENU
  • Thi tập
  • Tự truyện
Hỗ trợ - Tư vấn
Thông tin cần biết
TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương 
Tôi mang lên lầu lên cung Thương 
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng 
Tình tang tôi nghe như tình lang 

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi 
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi 
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi 
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi 

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu 
Sao tôi không màng kêu: em yêu 
Trăng nay không nàng như trăng thiu 
Đêm nay không nàng như đêm hiu 

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân 
Buồn sang cây tùng thăm đông quân 
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng 
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông. 
 
Diễn đàn lý luận
 
PHẠM XUÂN NGUYÊN- 'GẢ ĐẦU BẠC' ĐẮC SÔ 'EM-XI'

PHẠM XUÂN NGUYÊN- 'GẢ ĐẦU BẠC' ĐẮC SÔ 'EM-XI'



Ảnh: Việt Chiến

Nguyễn Việt Chiến

Tôi đã chứng kiến Phạm Xuân Nguyên dẫn dắt khá thành công nhiều buổi giới thiệu tác phẩm văn học của các nhà văn đã thành danh cũng như các cây bút trẻ ở Hà Nội. Lại nghe nói, anh còn thường xuyên được nhiều tỉnh, thành phố mời về nói chuyện văn chương và phải công nhận anh là một “em-xi” có hạng. Vì thế, có những tuần, Phạm Xuân Nguyên phải chạy “sô” vào Nam ra Bắc liên tục với vai trò của một “em-xi” văn chương với tay nghề khá điêu luyện và chuẩn mực.

Với chất giọng khoan thai, đĩnh đạc của một ông đồ Nghệ (Nguyên “đầu bạc” sinh năm 1956, quê Nghệ An) và lối dẫn chuyện khá dí dỏm, khôi hài, anh “bắt mạch” khá nhanh với các chủ đề của mỗi buổi giới thiệu văn học. Nguyên là một anh chàng rất thông minh và biết cách phản ứng mau lẹ, kịp thời trước các diễn biến đột xuất từ phía độc giả trong các buổi giao lưu như vậy. Những thời khắc ấy, trên khóe miệng của anh, luôn thường trực một “nụ thân thiện” ngay cả lúc bị “phản ứng” ngược chiều từ một số người nghe không có thiện cảm với tác phẩm văn chương mà anh đang giới thiệu. Và, đối với cả những người “quá khích” làm không khí các buổi giao lưu văn học “nóng ran” lên, Nguyên “đầu bạc” cũng tìm ra cách “hóa giải” nhẹ nhàng những cái đầu nóng ấy.

Nói về Phạm Xuân Nguyên, trước tiên phải nói tới việc, từ nhiều năm qua, anh là một cây bút phê bình lý luận văn học khá uyên thâm, sắc sảo và có uy tín, nhất là đối với văn học đương đại và văn học trẻ. Anh có các phẩm chất cần thiết của một cây bút phê bình lý luận văn học và có tài năng đích thực, có chính kiến và có tâm. Bởi thế, bạn bè văn chương luôn dành cho Nguyên “đầu bạc” những tình cảm tốt đẹp.

Tuy là một “em-xi” khá hấp dẫn với độc giả văn chương, được nhiều người quý mến, nể trọng nhưng cũng có lần, Nguyên “đầu bạc” rơi vào hoàn cảnh trớ trêu cũng do chính cái đầu tóc bạc xóa của anh. Chuyện xảy ra cách đây vài năm, trong một chuyến đi thực tế về vùng biển Hải Hậu của Hội Nhà văn Hà Nội. Tối hôm ấy, sau một ngày hội thảo mịt mùng, mệt lả vì văn chương, mấy anh em rủ nhau ra quán hát karaoke. Trong phòng hát, khi mọi người đã yên vị “chỗ ai, người nấy ngồi” thì có anh phát hiện thấy thiếu “em-xi” Phạm Xuân Nguyên, liền gọi điện thoại bảo anh ra, tiếp tục “dẫn chương trình” văn nghệ buổi tối cho xôm trò. Một lúc sau có tiếng gõ cửa, Nguyên “đầu bạc” xuất hiện trong khung cảnh mịt mù khói thuốc của phòng hát. Anh tủm tỉm cười, khiêm tốn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa ra vào. Khi ấy, cửa phòng lại bật mở. Một nữ nhân viên phục vụ khá xinh đẹp của quán mang hoa quả và đồ uống vào phòng cho mọi người. Khi vừa đặt đồ uống lên bàn, chợt nhìn thấy Nguyên “đầu bạc” tủm tỉm cười một “nụ” thân thiện, cô này bỗng hét lên một tiếng thất thanh rồi lao ngay ra cửa, chạy mất dép, không thấy quay lại. Sau rồi, hỏi kỹ, cô này mới phụng phịu thưa: “Lần đầu tiên trong đời, em  gặp một anh trẻ trung, mặt rõ là đẹp giai mà tóc lại bạc trắng như cước, râu cũng trắng phau phau, cứ như người ngoài trái đất vừa xuất hiện, làm em vãi hết cả linh hồn…”.

Sau câu chuyện trên, Phạm Xuân Nguyên tủm tỉm cười, ý nhị nói với tôi “Không có lẽ nhà văn như mình lại có vẻ ngoài xấu xí như Thị Nở…?”. Tôi biết, Nguyên định nói tới cái tiểu luận “Nhà văn như Thị Nở” của anh viết cách đây hơn chục năm. Trong cái tiểu luận văn học xuất sắc này, Nguyên viết: “Trong xóm ngoài làng không ai dám gần Chí Phèo, ai cũng sợ hắn và tránh mặt hắn. Thị Nở thì không sợ Chí Phèo bởi lẽ trước hết Thị Nở có ba cái không sợ ai phạm đến: xấu xí, nghèo đói và ngẩn ngơ. Đó là chân dung vật chất và tinh thần của Thị Nở. Hình dung đó gợi tôi nhớ đến một vẻ mặt “nhàu nát và đau đớn” như chân dung khắc họa của một kiếp văn nhân. Có phải văn nhân là người như thế: không làm ai sợ và không sợ ai? Chỉ có như thế mới thấu hiểu và đồng cảm được với thế nhân cùng khốn, mới nâng đỡ và vực dậy được con người. Cuối cùng Chí Phèo chết, thế tất là vậy. Dân làng Vũ Đại chỉ thấy Chí Phèo chết mà không hiểu tường tận cái chết của hắn. May ra Thị Nở hiểu. Và thị vẫn không nghĩ về hắn khác hơn là một người hiền. Ngòi bút nhà văn nhân đạo cao cả “tẩy rửa” cho con người là ở chỗ này đây. Con người yếu đuối, bất lực và có thể độc ác nữa, nhưng một khi con người đã hướng thiện, một khi tính thiện đã trỗi dậy trong con người, văn học phải truyền giữ và phát huy tinh thần đó của con người, cho con người”.

Nguyễn Việt Chiến

Nguồn: Thanhnienonline



Tin tức khác

· SỬ GIA PHÁP: CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH CÓ TẦM NHÌN XA VÀ NẮM BẮT THỜI CƠ LỊCH SỬ
· NHÀ THƠ PHẠM SỸ SÁU - NHỮNG NGƯỜI LÍNH BIẾT LỚN LÊN CÙNG DÂN TỘC
· MỘT GƯƠNG MẶT TIÊU BIỂU CỦA THƠ CA VIỆT NAM ĐƯƠNG ĐẠI
· NGƯỜI NGHỆ SĨ MANG TÊN MỘT DÒNG SÔNG
· BÍ MẬT PHÍA SAU BỨC TRANH NỔI TIẾNG KHIẾN DƯ LUẬN PHẪN NỘ
· PHÁC THẢO VĂN HỌC HÀN QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
· LIỆT NỮ TRẦN THỊ MINH - MÁ TRƯỚC CỦA TÔI
· TRẦN VÀNG SAO - GIỌT NƯỚC TRONG LÁ SEN -Tiểu luận KHUẤT BÌNH NGUYÊN
· VỊ TƯỚNG TÌNH BÁO TRONG VỎ BỌC CỦA MỘT GIÁO SƯ LẬP DỊ
· ANH ĐỈNH! - Tiểu luận PHÙNG VĂN KHAI
· LĂNG MỘ CỦA VUA LÊ THÁI TỔ Ở ĐÂU?
· BÀI THƠ 'QUÊ NHÀ' CỦA MÃ GIANG LÂN
· NGUYỄN VĂN DÂN - NGƯỜI GIEO HẠT TINH THẦN TRONG CÕI NGÔN TỪ
· THANH THẢO - THƠ CỦA MỐI TÌNH ĐẦU - Tiểu luận NGUYỄN THỤY KHA
· THI PHÁP CỦA THƠ NGẮN TRƯỜNG HỢP MAI QUỲNH NAM
· TIẾNG VIỆT ƠI, TIẾNG VIỆT NẶNG ÂN TÌNH
· NGƯỜI VIẾT 'CHIẾU THOÁI VỊ' CHO VỊ HOÀNG ĐẾ CUỐI CÙNG CỦA TRIỀU NGUYỄN
· BỨC THƯ CÓ MỘT KHÔNG HAI GỬI NGƯỜI ĐANG SỐNG
· NHÀ THƠ NGA EVGUENI EVTUSHENKO - 'TRONG ĐỜI TÔI CHỈ UỐNG RƯỢU LÀ NHIỀU'
· 188 NGÀY ĐẦU ĐỘC LẬP VÀ QUYẾT SÁCH CỦA BỘ TRƯỞNG NỘI VỤ VÕ NGUYÊN GIÁP

Tin tức mới
♦ SỬ GIA PHÁP: CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH CÓ TẦM NHÌN XA VÀ NẮM BẮT THỜI CƠ LỊCH SỬ (01/09/2025)
♦ CHÙM THƠ ĐÔNG HOA - GIAM CẦM NƠI PHÙ HOA (01/09/2025)
♦ NHÀ THƠ PHẠM SỸ SÁU - NHỮNG NGƯỜI LÍNH BIẾT LỚN LÊN CÙNG DÂN TỘC (01/09/2025)
♦ MỘT GƯƠNG MẶT TIÊU BIỂU CỦA THƠ CA VIỆT NAM ĐƯƠNG ĐẠI (01/09/2025)
♦ THƯ VIỆN NHỎ TRONG LÒNG NHÀ LƯU NIỆM BÍCH KHÊ (01/09/2025)
Bạn đọc
Quảng cáo
 

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương

Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)

Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.

Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.

Tong truy cap Tổng truy cập: 1736976
Trong thang Trong tháng: 172474
Trong tuan Trong tuần: 81
Trong ngay Trong ngày: 52841
Truc tuyen Trực tuyến: 4

...

...

Designed by VietNetNam