TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Diễn đàn lý luận
TRANG THƠ TRẦN NHẬT LAM VÀ THANH TÙNG
TRANG THƠ TRẦN NHẬT LAM VÀ THANH TÙNG
“Những mùa thu ướt máu vẫn đi về/ Bây giờ mọi thứ thuốc đều vô hiệu/ Tôi chữa bằng rượu thôi/ Hết rượu,/Tôi uống cả mùa thu/ Cả những chiều đông lướt thướt”-(Thanh Tùng)
TRẦN NHẬT LAM
Ngày tốt tươi
Ngày tốt tươi
Đó là ngày ta ra cánh đồng
Không thấy nghẽn đòng cây lúa
Cũng không thấy con sâu đục lỗ
Ôi mầu xanh rì rào
Rì rào
Chỉ ca hát sự bình yên đất mẹ.
Ngày tốt tươi
Ta tỏa ra rừng núi, biển sông
Nghe chính máu mình luân chuyển nhịp nhàng
Những dự án không làm nghèo đất nước
Không rơi sa đáy vực những hành trình.
Ngày tốt tươi
Ta gõ vào sắt thép
Nghe ngân vang, không phải tiếng han gỉ
Đó là tiếng dô hò bền vững
Trên môi ta còn ấm tiếng xa xưa.
Ngày tốt tươi
Ta gọi xuyên lòng núi
Qua sạt đổ, qua giá lạnh, tối tăm
Khoan mũi khoan hồi sinh
Những trái tim đầy đặn tựa vào nhau.
Ngày tốt tươi
Năm tháng tốt tươi
Muôn đời tốt tươi cho đất mẹ thân yêu
Xin hãy tưới bằng giọt giọt mồ hôi đẫm sáng
Hạt lại sinh ra hạt
Có thể đếm hạt này, lấy đó để mà tin.
Bìm bịp kêu hoài
Có con bìm bịp kêu hoài
Chiều hoang hoải nắng đổ dài bãi lau.
Có câu hẹn, chẳng qua cầu
Để cho câu lý thương nhau hóa buồn.
Ta đau đến cả cây đờn
Nào ai biết được đờn buồn hơn ta.
Lục bình con nước mới sa
Dập dềnh theo nỗi niềm ta dập dềnh.
Dây tơ giăng mắc trong mình
Chiều hoang hoải nắng, con bìm bịp kêu.
Ta về dòng sông trong
Ta rủ nhau về dòng sông trong
Vờn sóng thia lia, kìa cá nhẩy,
Mê đôi bím tóc rừng thêm tím
Anh thèm trái mận chín môi em.
Em thả nhành xanh
Anh gánh sông trưa sóng sánh
Như nâng bát rượu đầy
Từ đây ngọt bùi hạt dẻ
Hai ta chung một nhân vàng
Từ đây trám đen quen gốc
Tựa lưng nhớ chuyện ngày xưa
Từ đây cổ tay em ánh bạc
Mắt anh lóng lánh một đời.
Nay em tặng gì cho anh?
Thì đấy, có cây đàn tính
Đưa anh qua nhiều sông suối
Gọi nhau qua bao đỉnh núi
Thương thương cái tiếng ngọn nguồn.
Thì đấy, mảnh vườn hồn hậu
Con chim lót ổ mái nhà
Mỏ vàng ngậm tia nắng đẹp
Ban mai cánh mở xập xòe.
Nay em tặng gì cho anh?
Thì đấy, bầu trời mù sương
Cây rừng rì rầm truyền thuyết
Khúc vui thác bỗng đổ cười
Khúc buồn trầm tư lau xám.
Thì đấy, món ngọt phù – nọng
Mật thơm, nếp dẻo đầu nương
Ta ngồi nép lòng phố nhỏ
Má em thấp thoáng lửa hồng.
Thì đấy, ngàn năm trong trẻo
Sông duỗi cánh tay dịu dàng
Đủ cho trời xanh tắm mát
Mịn màng cát thấm lời yêu.
Chùm thơ ngắn
1.
Đừng rót đầy tràn ly rượu thơm
Nhớ dành khoảng trống cho những gì không thấy.
2.
Người ta chỉ chỗ
Tìm nhà có con chim đậu
Chim vụt bay
Mất bóng nhà.
3.
Chưa tới năm giây
Mẩu bánh trên tay rơi xuống sàn
Chưa đầy một giây
Nhiễm khuẩn.
Ai tính ra số phút
Cho người...?
4.
Chiếc ly ngồi khuất
Trời chiều nghiêng góc tối
Tràn im một nỗi buồn.
Bố con
Ừ, bố đi vắng
Chắc cũng xa
Đời bố như sông phút nghẽn dòng
Chỉ xin đơn giản hình sương khói
Lững thững làm mây dáng nhẹ nhàng
Đường chưa đủ dài, chân chưa đủ lấm
Bố còn đi nữa, phiêu diêu chân trời.
Bố đi bố về, rung rinh ngọn cỏ
Phảng phất trong hoa, rì rào trong lá
Lặng ngồi cửa sổ nhìn cháu nhìn con
Mở túi yêu thương đầy chia chẳng hết
Nhìn đời, nhìn sao thiên hà xa thẳm...
Bố phần các con tít tắp đường dài
Khát vọng thì xa, ba lô thì nặng
Hằng ngày vất vả cộm dầy bàn tay
Trĩu ngực, trĩu vai mà thương đất nước.
Bố phần các con ngọn đèn khuya sớm
Chị em chụm đầu trang sách, miếng ăn
Gió lạnh thổi về, mái nhà ta ấm.
Bố hình sương khói, dáng mây lãng đãng
Bố vẫn bố xưa
Các con biết đấy
Bố thật hiền như ánh mắt thương nhau
Bố dài lâu trong cuộc đời tươi sáng cháu con yêu.
Đo ni đóng giày (Có người thợ đo ni đóng giầy cho những bệnh nhân phong).
Những người tật nguyền
Ngồi âm thầm bóng tối
Xoa nắn bàn chân
Như cố nặn nhào hy vọng
Mong con đường trở lại với bàn chân.
Thợ đo ni đóng giày
Chân đi đỏ bụi đường
Bàn tay anh run khóc
Anh đo lên tật nguyền
Lòng gập ghềnh nỗi đau.
Lại nẩy ra bầu trời
Đứt sợi dây
Trái bóng mầu bay mất.
Tôi muốn bảo
Bé ơi
Ích gì mà khóc?
Thả bóng lên
Nó chẳng lạc đâu trong giấc mơ mình
Ta sẽ có những gì ta chưa có.
Nơi đứt sợi dây
Lại nẩy ra bầu trời.
Lời một chàng trai (Có một chàng trai lập nghiệp nói:
Tôi trồng cây xấu hổ để hái quả tự hào)
Đất yêu ơi
Tôi trồng cây này
Góc vườn
Thứ cây biết rụng rơi chiếc lá vàng hổ thẹn,
Thứ cây biết in vân lá mới tự hào
Thành thương hiệu chính mình hoa trái.
Tôi trồng cây này
Góc vườn
Để biết xót những gì còn hoang phế
Để biết đo bánh xe quay nhanh chậm
Mà thế giới đang giữa thời gia tốc.
Tôi trồng cây này
Góc vườn
Cho chính mình
Tôi tự hỏi
Bao giờ lên ngôi
Những vương miện của văn minh, trí tuệ?
Bao giờ
Ta lấp lánh ngôi sao
Trên bản đồ cường thịnh thế gian?
Bao giờ lên ngôi
Mỗi con người tỏa sáng ánh Con Người?
Tôi trồng cây này
Góc vườn
Nơi tự hào đất đẹp ngàn năm
Nơi bao ngày môi em thơm trái ngọt
Mong sao
Mùa màng nổi đình đám
Ta rước quả tự hào
Đặt trên mâm son
Nâng cao
Như nâng cao trái tim tươi thắm Việt Nam.
Đất yêu ơi
Tôi trồng cây này
Góc vườn
Trĩu quả tự hào.
THANH TÙNG
Hà Nội
Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.