• Trang chủ
  • Bích Khê
  • Tác phẩm
  • Thi hữu
  • Diễn đàn lý luận
  • Thơ phổ nhạc
  • Tư liệu
  • Tin văn
  • Bạn đọc
  • Liên kết website
  • Thi tập
  • Tự truyện
MENU
  • Thi tập
  • Tự truyện
Hỗ trợ - Tư vấn
Thông tin cần biết
TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương 
Tôi mang lên lầu lên cung Thương 
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng 
Tình tang tôi nghe như tình lang 

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi 
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi 
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi 
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi 

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu 
Sao tôi không màng kêu: em yêu 
Trăng nay không nàng như trăng thiu 
Đêm nay không nàng như đêm hiu 

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân 
Buồn sang cây tùng thăm đông quân 
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng 
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông. 
 
Tin văn
 
THÁNH THẬT & THẰNG ĐẦN

THÁNH THẬT & THẰNG ĐẦN



                                                     Đỗ Đức

 Thánh thật

Có câu chuyện thế này: Đầu xuân  ba học trò xuống núi làm quan quay lại  am xưa trên đỉnh Ly Sơn thăm lại thầy Quỉ cốc tử với ba món quà: Trò thứ nhất ôm một con gà, trò thứ hai ôm chai rượu, trò thứ ba đi tay không.
Qủi cốc tử hỏi trò thứ nhất, xuống núi con làm đến chức gì? Trò thưa, dạ chức cũng vừa vừa, gọi là có của ăn của để, đủ sống ạ. Trò thứ hai thưa, chức con không to, nhưng cũng đủ kẻ ra luồn vào cúi, xin thày nhận chai rượu này mừng cho con đã thành đạt ạ. Thày hỏi trò thứ ba: Còn anh, đường công danh thế nào? Lúc này trò mới lách tay vào túi ngực đưa ra một phong bì to, dày cộp, dạ thưa thày, con mang biếu thày món quà trên núi thày không kiếm đâu ra, toàn là tờ xanh thôi ạ.
Nghe ba trò trình bày xong, thày hày ngồi nghiêm trên án, mắt nhắm lặng tờ.
Lát sau thày bảo  trò ôm gà: Biếu thày gà, thày biết anh chức không to, vẫn giữ bản tính cần cù thật thà, gà này chắc anh bắt trong chuồng nhà biếu thày phải không? trò lúng túng: Sao thày biết ạ: tuy anh mang cho ta có con gà nhưng dáng mạo đàng hoàng, ta chắc đó là của nhà làm ra nên thần thái mới được  thế, đúng không. Đến đây thày lại tiếp: thế là khá nhưng khó đi xa, nhưng thôi sức con đến đấy thì hãy cố giữ lấy phong độ. Nhìn trò thứ hai, thày phán:  Rượu anh biếu ta chắc là rượu người khác biếu anh, mác nhãn tem ngoại, chắc anh phụ trách đối ngoại nên người mang ơn anh. Trò lúng túng, thày thánh thật, chẳng gì che được mắt thày. Nhưng như thế mất quan là anh mất lộc, sẽ sống bằng gì? Đến đây anh chàng thứ ba không để thày kịp hỏi, thưa ngay: vẫn như xưa, chẳng gì che được mắt thày, em công tác ở Vinshin ạ, quà này em cậy ở đấy ra, chứ xưa nay em là thằng láo toét, có làm được cái gì ra hồn đâu ạ. Thày lúc này nghiêm mặt: Anh thật với thày thế là tốt, nhưng đường anh đi là đường đén cửa ngục, không chóng thì chầy. Anh về bảo với đồng bọn anh  cẩn thận không thì lại giống thằng Mu- ba- rắc ở Ai Cập  đấy.
Cả ba trò trợn tròn mắt, trên đỉnh Li sơn không di động, không điện đóm ti vi mà thày biết cả gà nhà, rượu tem ngoại đến Vinshin… Và lạ hơn nữa lại biết cả Mu ba rắc, thánh quá!
18/2/2011

Thằng đần

Ngày bé, tôi vùa nhát vừa đần.
5 tuổi, ăn nói sõi mà đêm nằm vẫn giữ tí mẹ. Bi hất tay ra rồi lại lì lì quờ quạng bám vào như con đỉa. Cái tật ấy giữ đến lớn, không có tí mẹ thì giữ tí khác, cũng là tí cả.
Còn nhớ mẹ nói: Thằng ấy đần ơi là đần, đi qua mương nước, cu cậu chân ngắn không bước qua nổi, thế là ngồi mếu. Thằng em thấy thế, vác ngay ra mảnh ván bắc ngang thành cái cầu tạm, lúc ấy mới thôi mếu. Thế mà sau này biết chuỵện có người lại khen là đần kiểu lưu Bị!
Thằng em nhanh nhẹn hoạt bát hơn nhưng lại lười học, lại cũng dốt nữa nên bỏ học dở chừng, vác cày theo đít trâu. Sau đấy làm tới cán bộ cấp xã rồi ngừng.
Còn tôi, đến lớp là ngồi lì, đít dính ghế là cắm cúi đọc, ghi chép. Từ cấp 1 bước qua cấp hai, cấp ba …rồi đi học nghề ra kiếm cơm với nhà nuớc. Cái tính ù lì thụ động, có người xếp việc sắn cho làm khá hợp với tôi,  theo nhà nước là tiện nhất.
 Thời của tôi, sáng kiến gì thì cũng thua cái thằng cần cù. Ở công sở, tôi ít sáng kiến, vì quá quen gọi dạ bảo vâng, cứ là răm rắp nên chẳng mấy khi bị phê bình gắt gao dù chưa được việc. Thói đời, người ta vẫn nương tay với anh đần, gia ân với anh đần. Đần là thằng đi cuối ít khi bị thóc mach ganh ghét. Mấy ai  để ý đến thằng đần, nên lợi ít nhưng hại cũng ít. Không như mấy đứa hoạt bát, tiến nhanh nhưng cũng nhiều khi hoạn nạn nếu bị lãnh đạo chiếu tướng. Người ta cảnh giác những thằng như thế dễ tranh quyền đoạt chỗ. Đần một tí như tôi dù có đứng sát sạt thủ trưởng cũng không ông nào ngại vì đần chỉ biết bê đỡ chứ làm được gì hơn!.Xem ra thời nào thì đần một tí cũng lợi hơn đứa nhanh nhẹn tranh chòi.
Học ở bậc đại học, tôi cũng chỉ đứng giữa, hoặc xệ hơn một tí.
Hôm ra trường, một thằng người thành Nam, một thằng người thành Hà được điểm cao, chúng bô bô với nhau: “Ra trường chỉ có tao và mày sẽ làm nên, còn lớp này vứt tất”. Mình đứng ngay rước mặt chúng, câu nói khinh thị trùm thẳng lên đầu mà mình im thóc. Thôi im cho nó lành. Bị bảo là đần cũng chẳng chết ai. Với chúng,  thằng đần thì cái gì cũng có thể nói trước mặt nó, vì thế mà tôi thành người biết lắm chuyện.

Nhưng ba mươi năm sau, mấy thằng ấy cứ từ từ chìm xuồng. Bây giờ chúng nghỉ hưu, nói đến nghề ngỗng chúng thở vắn than dài là trời không cho nó cơ hội, vận  chúng không may chứ không phải kém. Chúng an phận với đồng lương hưu và mắc bệnh chửi đổng. Chúng bảo tôi viết làm đếch gì, ai mà thèm đọc chứ? Còn vẽ tranh bán, thì chúng bảo sáng tác làm tác phẩm còn chẳng thiết, làm gì ba cái tranh chợ. Ôi giọng đàn anh đến phút chót
Thằng đần như tôi hôm nay về hưu rồi nhưng vẫn loay hoay với đủ thứ việc. Nhưng có lẽ ở hàng kém nhất. Khối thằng đần khác cùng lứa lại có vị trí oách. Xem ra như thế, bị bảo là đần chưa hẳn đã là bi kịch.
28/2/2011

Nguồn: trannhuong.com



Tin tức khác

· ĐẢNG ỦY XÃ TAM MỸ TỔ CHỨC VÒNG CHUNG KHẢO HỘI THI KỂ CHUYỆN TẤM GƯƠNG ĐẠO ĐỨC HỒ CHÍ MINH
· NHÂN CHỨNG VỤ KHÔNG TẶC 1978: 'TÔI ĐÃ BA LẦN CHỜ CHẾT"
· THƯ VIỆN KHU LƯU NIỆM BÍCH KHÊ: ĐIỂM SÁNG VĂN HÓA VỚI GẦN 4000 ĐẦU SÁCH, LAN TỎA TRI THỨC ĐẾN CỘNG ĐỒNG
· CUỘC ĐẤU TRÍ VÁCH MẶT TÊN GIÁN ĐIỆP ĐỘI LỐT NHÀ BÁO
· THƯ VIỆN NHỎ TRONG LÒNG NHÀ LƯU NIỆM BÍCH KHÊ
· 12 THÀNH PHẦN CHÍNH CỦA DI SẢN VĂN HÓA THẾ GIỚI THỨ 9 CỦA VIỆT NAM
· ĐỘI TƯỢNG BINH CÓ SỨC MẠNH KHỦNG KHIẾP NHẤT SỬ VIỆT KHIẾN PHƯƠNG BẮC KHIẾP VÍA
· 'THẦN ĐỒNG NGOẠI NGỮ' DANH TIẾNG NHẤT NHÌ LỊCH SỬ PHONG KIẾN
· CÓ PHẢI DO TÂM LINH MÀ MIẾU TRUNG LIỆT Ở GÒ ĐỐNG ĐA BỊ PHÁ DỠ?
· BÍ ẨN VỎ LÚA HUYỀN THOẠI THỜI THƯỢNG CỔ Ở AN GIANG
· NGUYỄN PHAN QUẾ MAI GIÀNH HAI GIẢI THƯỞNG VĂN HỌC PHÁP
· LỊCH SỬ PHẬT GIÁO - HÀNH TRÌNH TRUYỀN THỪA VÀ CHUYỂN GIAO QUA 25 THẾ KỶ
· 'CON HOANG' - TÁC PHẨM ĐƯA FAULKNER ĐẾN GIẢI NOBEL CÓ GÌ ĐẶC BIỆT?
· KIẾN TRÚC SƯ TRƯỞNG CỦA PHONG TRÀO DUY TÂN VÀ ĐÔNG DU LÀ AI?
· NGƯỜI VỆT ĐÃ TỪNG CHIẾN THẮNG QUÂN CỦA TẦN THỦY HOÀNG Ở THỜI ĐẠI NÀO?
· NGƯỜI VIỆT DUY NHẤT LÀM ĐẾN CHỨC TỂ TƯỚNG THỜI NHÀ ĐƯỜNG TRUNG HOA
· TÌNH YÊU LỚN VỚI BÁC SĨ A. YERSIN
· ĐA ĐOAN, ĐỘC ĐÁO HỒ NGUYÊN TRỪNG
· HÀNH TRÌNH ĐẾN VỚI GIẢI NOBEL VĂN CHƯƠNG CỦA LOUISE GLUCK
· NỮ THI SĨ MỸ LOUISE GLUCK VÀ CHUYỆN VỀ GIẢI NOBEL VĂN CHƯƠNG

Tin tức mới
♦ CHÙM THƠ HUỲNH MAI LIÊN - GIEO HẠT MẦM MÙA XANH (14/10/2025)
♦ CẤU TRÚC 'ĐÁM MÂY' TRONG THƠ ĐƯƠNG ĐẠI - Tiểu luận MAI VĂN PHẤN (14/10/2025)
♦ ĐẦU NÃO CỦA KẺ ĐỊCH CHỨNG KIẾN NƯỚC VIỆT NAM ĐỘC LẬP RA ĐỜI (14/10/2025)
♦ NHÀ THƠ TÂN QUẢNG - MƯỢN THƠ LỤC BÁT LÀM THUYỀN (14/10/2025)
♦ ĐẠI THI HÀO NGA PUSHKIN - MỘT THỜI ĐỂ YÊU, MỘT THỜI ĐỂ CHẾT (14/10/2025)
Bạn đọc
Quảng cáo
 

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương

Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)

Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.

Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.

Tong truy cap Tổng truy cập: 1772843
Trong thang Trong tháng: 172474
Trong tuan Trong tuần: 81
Trong ngay Trong ngày: 59700
Truc tuyen Trực tuyến: 7

...

...

Designed by VietNetNam