• Trang chủ
  • Bích Khê
  • Tác phẩm
  • Thi hữu
  • Diễn đàn lý luận
  • Thơ phổ nhạc
  • Tư liệu
  • Tin văn
  • Bạn đọc
  • Liên kết website
  • Thi tập
  • Tự truyện
MENU
  • Thi tập
  • Tự truyện
Hỗ trợ - Tư vấn
Thông tin cần biết
TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương 
Tôi mang lên lầu lên cung Thương 
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng 
Tình tang tôi nghe như tình lang 

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi 
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi 
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi 
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi 

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu 
Sao tôi không màng kêu: em yêu 
Trăng nay không nàng như trăng thiu 
Đêm nay không nàng như đêm hiu 

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân 
Buồn sang cây tùng thăm đông quân 
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng 
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông. 
 
Diễn đàn lý luận
 
CHÙM THƠ CỦA NGUYỄN NGỌC HƯNG

CHÙM THƠ CỦA NGUYỄN NGỌC HƯNG



NÓI VỚI BẠN CÂY

(Tưởng niệm một công dân đặc biệt  xuất sắc của TP.Đà Nẵng)

 

 

Cây ơi,

Nếu người ta đẵn gốc cưa ngọn

Bạn sẽ in hệt dáng hình tôi

Còn tôi, loại trừ đi giọng nói và tư thế ngồi

Tôi cũng không khác gì thân phận bạn…

 

Đứng một chỗ

Nghĩa là không di-dịch-ngắn

Cuộc-đi-dài ai cũng giống nhau thôi

Trái đất quay

Quay

Quay

Mưa nắng vô hồi

Ai dám chắc mình ướt khô nhiều ít?

 

Cuộc sống bao gồm cả vô vàn những điều thích và không thích

Vui và không vui

Thơ và bi hài kịch

Cái có thể hát to lên cái nói chẳng nên lời

Thân thiện với môi trường, cây là ứng viên sáng nhất

Sao người nỡ đang tay một nhát cắt ngang đời?

 

Đã đành cam chịu ma lốc quỷ giông quăng lên quật xuống tơi bời

Không lẽ phải ngậm đắng nuốt cay mặc lũ cướp ngày công khai vặt lá trảy hoa bẻ cành đập trái

Rễ cắm sâu vào mênh mông lòng đất mẹ

Ngọn vươn thẳng lên mây xanh đỡ bóng cha trời

Không làm nên chiến công gì vĩ đại

Cũng thanh lọc không khí cho người

Tạo nên chiếc ô diệu kỳ che mát trẻ đùa chơi

 

Cây ơi!

Cây ơi!

Cây ơi!

Tôi muốn gọi tên cây như gọi tên một người thân một tri kỷ một ân nhân thầm lặng

Mặc mưa nắng bão giông dù mọc cong mọc thẳng

Cây vẫn đứng bên người - dẫu đôi khi người bất công tàn tệ - không một lời trách phận than thân

Bảo vệ hành tinh xanh ai cũng phải góp phần!

 

Mỗi khi rơi vào oan khuất bụi trần

Thiên hạ thường ví von để tự ru mình “cây ngay sợ gì chết đứng”

Mà quên nỗi chết đứng chết nằm cũng là chết như nhau

Cốt lõi là phải bảo vệ cây ngay

Dù phải trăm lần câm lặng nuốt đau, giả cách ngây ngô hay gồng lưng chịu đựng

Để chờ dịp đen trắng phân minh trong tường tỏ ánh ngày

 

Đã sống qua nửa thế kỷ với đủ thứ buồn vui hạnh phúc đọa đày

Chưa thấu lẽ nhân tình biến ảo như mây thất thường nắng mưa bồi lở

Đồng loại ơi, quả đất còn xoay

Vẫn còn đó những giấc mơ mang hình giọt nước mắt thơ ngây bốn mùa rưng rưng vô cớ

Thèm được một lần đứng xanh một chỗ

Như cây!

 

 

 

HƯƠNG THIỀN

 

 

Ăn vừa đủ nói không thêm

Mệt ngơi chẳng lụy cứng mềm gối chăn

Hít vô sóng lặng đất bằng

Thở ra thanh tịnh sao trăng mỉm cười

 

Bận chi núi lở sông bồi

Ta là ta của ta thôi lúc này

Nghĩ điều tốt làm việc hay

Tùy duyên thong thả qua ngày qua đêm

 

Quạt nồng ấp lạnh ru êm

Đầy sân nắng ngọt đẫm thềm trăng thơm

Cao không cúi thấp không chờm

Cây thiền đến độ thì đơm quả thiền

 

Chắt từ thanh trược cõi riêng

Chút hương chia khắp mọi miền nhân gian!

 

 

 

CÒN SỐNG SỐNG CHO TỬ  TẾ

 

 

Chẳng nhích đi đâu một bước

Mà đo biển rộng sông dài

“Vệt nằm xuyên hai thế kỷ”(*)

Gan lì có kém chi ai!

 

Đời vốn như giọt sương mai(**)

Đã không sợ suy mừng thạnh

Còn lo chi chuyện ngắn dài

Lấp lánh được thì lấp lánh…

 

Lạch cạch mổ cò vi tính

Lại xoèn xoẹt giũa móng tay

Nhập vào cảnh an tâm tĩnh

Thơ đêm lộ sáng sang ngày

 

Viết vì cái đẹp cái hay

Đâu bởi tung hô bồng bế

Chút chi tốt cho cõi này

Làm hết khả năng có thể

 

Tự biết sức mình chỉ thế

Ít khi nhăn mặt nhíu mày

Tay thường nắm chặt bàn tay

Gặp người tri âm chẳng dễ…

 

Tỏ mờ thị phi thôi kệ

Mình tự nhủ mình cố lên

Còn sống sống cho tử tế

Nghĩa ân muôn một đáp đền!

 

 

 

SAU TRANG BẢN THẢO

 

 

Vắt kiệt máu tim rồi

Tôi như cây bút hết mực

Ngắc ngoải nằm bên trang bản thảo

Dở dang…

 

Se sẽ

Những con chữ cựa mình trên mặt giấy

Phập phồng hơi thở

Phập phồng nỗi lo

Như cha tôi ngày trước

Mồ hôi thánh thót rãnh cày

Chẳng biết mùa này lúa sây mẩy hạt?

 

Tôi gieo mầm yêu thương - những tế bào sóng

Chắt ra từ thẳm sâu tâm thức

Giống lạ

Đất cằn

Hạnh phúc có sinh sôi?

 

Thao thức nằm bên trang bản thảo dở dang

Thếp giấy mới âm thầm đợi

Cây bút mới

Lặng lẽ chờ…

 

Một chút rưng rưng

Một chút ngậm ngùi

Tôi mơ thấy cha tôi cười trong giấc mơ người nông dân suốt đời mơ giấc mơ trúng vụ

Những con cò trắng đêm không ngủ

Mang cánh đồng trăng trải rộng đến chân trời!

 

 

 

TỰ DẶN

 

 

Này tôi, viên mã đủ rồi

Phần ba thế kỉ đứng ngồi không yên

Đến nằm cũng phải nằm nghiêng

Sức nào tra địa vấn thiên mệnh mình

 

Này tôi, xô cột đổ đình

Chọc trời cũng chẳng ra đinh gỉ gì

Nghiệp mình mình tự giải đi

Mượn hơi say ảo thêm kì cục thôi

 

Cái gì trôi được thả trôi

Điều chi buông được tức thời buông ngay

Buồn vui họa phúc cõi này

Chỉ là nhân quả trả vay luân hồi

 

Sông kia hết lở lại bồi

Qua thời lửa bỏng dầu sôi nguội dần

Ví dầu ma túy nhập thân

Này tôi, tĩnh lặng tâm thần vạn an

 

Xanh cây vàng gỗ đen than

Đỏ tươi trong lửa lửa tàn xám tro

Sắc không không sắc diễn trò

Mỉm cười xả hết phiền lo nhẹ lòng…

 

 

 

MỖI NGÀY

 

 

Không ai bắt

Chỉ là tôi tự buộc

Mỗi ngày

Có thể hay hoặc chưa hay

Nghĩ về ai đó, điều chi đó

Viết một vài câu gì đó

Dẫu rất thầm rất nhỏ

Còn hơn dông dài ngáp vặt nói suông

 

Không nên chết ngợp trong biển khổ sông buồn

Cũng đừng ám thị bản thân mình thua thiệt

Đơn giản vì tôi biết

Được sinh ra đã là phúc ân đặc biệt

Tội lớn nhất trên đời: Phí phạm quỹ thời gian!

 

Không phải vô tận vô cùng như vũ trụ mênh mang

Mỗi cuộc người vốn nhỏ nhoi ngắn ngủi

Chưa xanh đã vàng

Chưa đầu đã cuối

Chưa kịp trăng hát nắng cười đã mưa khóc gió than lầm lũi

Từng sát-na vụt qua là một mẩu bản ngã uyên nguyên mất tích mất tăm nuối tiếc biết đâu tìm

 

Cám ơn khắc nghiệt bão giông số phận dập dìm

Cho ta biết sự sống mong manh để quý từng cỏn con hơi thở

Cám ơn những va vệt cố ý vô tình những quăng quật không cần cơn cớ

Để lì chai sỏi đá phát hiện ra mình cũng biết vỡ biết đau

 

Không phải xa xưa không phải mai sau

Mà lập tức bây giờ

Phải thanh thản cho đi nhận về những trái-cam-lòng-tốt!

Chẳng quá vui khi được tán khôn ngoan cũng chẳng quá buồn lúc bị chê dại dột

Nhẫn để vui

Vui để vượt

Mỗi ngày...



Tin tức khác

· NGÃ DU TỬ - NHỚ VỀ QUÊ HƯƠNG
· LƯU VĨNH PHÚC - TỪ THỦ LĨNH 'QUÂN CỜ ĐEN' ĐẾN TỔNG THỐNG ĐÀI LOAN DÂN CHỦ
· NGÔ NHÂN TỊNH - TÙ DANH SĨ NAM BỘ ĐẾN CÔNG THẦN TRIỀU NGUYỄN VÀ NỖI OAN THẾ SỰ
· TRẬN ĐỊA KÝ ỨC VÀ Ý THỨC HỆ CỦA VIỆC ĐỌC 'NỖI BUỒN CHIẾN TRANH' - Tiểu luận ĐOÀN ÁNH DƯƠNG
· NGUYỄN DU VÀ TIẾNG NGHỆ - Tiểu luận VƯƠNG TRỌNG
· 'ĐỜI DU NGƯ' - TRI THỨC VÀ CĂN TÍNH BẢN ĐỊA - Tiểu luận TRẦN BẢO ĐỊNH
· THƠ PHAN HOÀNG - NHỮNG ÁM ẢNH CUỒNG PHONG, BÃO LŨ - Tiểu luận MAI BÁ ẤN
· PHẠM ÁNH SAO 'ĐI DỌC MÙA THƯƠNG' - Tiểu luận MAI VĂN PHẤN
· TẠI SAO VĂN CHƯƠNG MURAKAMI LẠI HẤP DẪN ĐẾN THẾ?
· HỮU LOAN - NHÀ THƠ MỘT THỜI
· CẦN VINH DANH NGƯỜI CÓ CÔNG ĐẶT NỀN MÓNG ĐÀNG TRONG
· LỊCH SỬ BỊ BÓP MÉO, PHÁP LUẬT BỊ BẺ CONG
· NHÀ THƠ XUÂN HOÀNG - LÒNG TÔI THÀNH CÁNH GIÓ LUNG LINH
· NHƯ LÀN HƯƠNG VÀ GIỌT SƯƠNG MAI - Tiểu luận MAI BÁ ẤN
· TỪ BỤC GIẢNG ĐẾN TÁC PHẨM - HÀNH TRÌNH LAN TỎA YÊU THƯƠNG
· VỊ THÁM HOA NÀO 10 NĂM GIỮ CHỨC TỂ TƯỚNG KHIẾN THIÊN HẠ YÊN VUI!
· BA NHÂN VẬT CÓ THẬT TRONG LỊCH SỬ XUẤT HIỆN TRONG MINH GIÁO GỒM NHỮNG AI?
· VÌ SAO KINH THÁNH KHÔNG HỀ NHẮC ĐẾN KIM TỰ THÁP AI CẬP?
· NHỮNG GIỌT SƯƠNG BAN MAI TINH KHIẾT - Tiểu luận MAI BÁ ẤN
· 'NHIỆM VỤ BẤT KHẢ THI' CỦA NỮ TÌNH BÁO MANG BÍ SỐ B3 CÙNG ĐIỆP VIÊN PHẠM XUÂN ẨN

Tin tức mới
♦ NGÃ DU TỬ - NHỚ VỀ QUÊ HƯƠNG (08/12/2025)
♦ NHÀ THƠ NGUYỄN VÂN THIÊN ĐỘT NGỘT LÌA BỎ TRẦN GIAN (08/12/2025)
♦ LƯU VĨNH PHÚC - TỪ THỦ LĨNH 'QUÂN CỜ ĐEN' ĐẾN TỔNG THỐNG ĐÀI LOAN DÂN CHỦ (08/12/2025)
♦ NGÔ NHÂN TỊNH - TÙ DANH SĨ NAM BỘ ĐẾN CÔNG THẦN TRIỀU NGUYỄN VÀ NỖI OAN THẾ SỰ (08/12/2025)
♦ 50 TÁC PHẨM VĂN HỌC NGHỆ THUẬT ĐƯỢC VINH DANH (06/12/2025)
Bạn đọc
Quảng cáo
 

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương

Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)

Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.

Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.

Tong truy cap Tổng truy cập: 1825733
Trong thang Trong tháng: 172474
Trong tuan Trong tuần: 81
Trong ngay Trong ngày: 71182
Truc tuyen Trực tuyến: 3

...

...

Designed by VietNetNam