TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Diễn đàn lý luận
TRANG THƠ CỦA LÊ ÂN VÀ LÊ THANH HÙNG
TRANG THƠ CỦA LÊ ÂN VÀ LÊ THANH HÙNG
Lê Ân
PHỦI BỤI THẾ GIỚI PHẲNG (1)
Phủi bụi thế giới phẳng.
Những cánh đồng goá bụa
Vẫn từng ngày nuôi từng hạt mồ côi
Vọng biển!
Không thể khai sinh những mầm thơ bạc nhược.
Mấy ngàn năm
Đàn chim Lạc vẫn hành hương nơi trời - biển quê nhà
Phùng Nguyên, Gò Mun, Đồng Đậu, Đông Sơn.
Sóng lòng Âu Cơ
Vẫn thao thức dõi cánh buồm Lạc Long Quân
Vượt bão giông đa đoan truyền thuyết
Xác tín một hiện thực bi hùng
Nguyên khởi Việt Nam.
Một Nga Sơn giữa chìm - nổi Nga Sơn
Vẫn âm ỉ bếp lửa tiền nhân
Mấy ngàn năm bể dâu mặc định.
Một luỵ thần An Tiêm
Vượt sóng gió triều nghi
Khai hoá cuộc lưu đày
Dâng mùa dưa hiếu nghĩa!
Phủi bụi thế giới phẳng.
Mỗi câu bá trạo
Từng ngôi mộ gió
Mất và còn
Lặng trầm hương
Và ngậm ngùi hoa...
Thức giữa trời xanh
Và chưa từng ngủ quên trong lòng biển.
Ngàn trùng ơi
Chiếu cói đòn tre quang gánh nước non...
Một mái chèo
Một chiếc thuyền nan
Bao thế hệ vẫn truyền thừa
Muôn hải trình Tổ Quốc!
Sóng cuồng luôn trở mặt.
Biển đảo quê hương
Không thể là nơi
Cưu mang những mầm thơ bạc nhược.
Những cánh đồng goá bụa
Vẫn từng ngày nuôi từng hạt mồ côi
Vọng biển!
PHỦI BỤI THẾ GIỚI PHẲNG (2)
Phủi bụi thế giới phẳng.
Không thể ngồi chờ xương máu cha ông được giá đền bù!
Những hừng đông
Mặt trời lầm lì đỏ.
Không phải cái sắc đỏ nguyên sơ
Thuở loài người hân hoan soi chung từng ánh lửa.
Những xế trưa
Có quá nhiều mây.
Không phải mây trời một thuở trắng như bông.
Những hoàng hôn
Vô chừng tiếng sấm.
Không phải tiếng sấm nguồn
Râm ran chuyện trời đất giao mùa.
Những khuya khoắt
Bất thường cơn mưa.
Không phải cơn mưa rửa bùn...
Huyết mạch Trường Sơn và ruột gan biển Đông nhiễm độc.
Những cánh rừng, những cánh đồng cạn lộc.
Những vòng xoáy áp thấp nhiệt đới "lệch mùa"
Từng ngày ăn mòn biển đảo quê hương.
Lăm le xuyên thấu tấm lưng trần xứ sở.
Rất nhiều nguy cơ dập dềnh theo dòng cuồng lưu Đông Bắc.
Dự báo hiệu ứng Phơn "trái mùa" Tây Nam
Mang theo quá nhiều hơi hám bất an
Từ những dòng chảy bang giao oi nồng, cam chịu.
Kiến thức địa lý tự nhiên bao đời
Không còn có ích cho các em tôi
Những chủ nhân của ngày mai.
Phải mất bao lâu để trong xanh hoá
Những dòng chảy đen ngòm âm mưu, luận điệu..
Phải mất bao lâu để phục sinh
Những cánh đồng niềm tin sự sống
Đang sa mạc hoá dần...
Không thể ngồi chờ xương máu cha ông được giá đền bù!
TÌM VỀ NƯƠNG TẤM LÒNG DÂN
Biết tìm đâu những mầm thơ thoảng hương thảo mộc...
Lại tìm về nương tấm lòng dân!
Sao cứ bức tử những dòng sông.
Thao túng gió núi mây ngàn.
Giày xéo cánh đồng ngữ ngôn triệt sản.
Hồn vía chập chờn muôn cơn mê hào nhoáng.
Lên đời những cao lâu triết thuyết cũ càng.
Bày đặt quang gánh tang bồng hành lạc cố hương.
Ngửa mặt hớp ngụm rượu nghìn đô, vỗ đùi trách hờn vận nước.
Nhào trộn muôn mảnh tư duy nhàu nhò trôi dạt.
Tạo dựng hình nộm văn minh ngoa dụ đất trời.
Mặt đất văn minh khánh kiệt lắm rồi.
Phương Đông khát hồn thiêng sông núi.
Bạc lắm rồi miền phù sa luống tuổi.
Úp mặt ru mầm văn hiến mấy nghìn năm.
Đời lương dân, di tích, ruộng vườn...
Hồn quê trùm mền chờ văn minh hoá kiếp.
Hồn quê đâu?
Hỏi ông lão vườn Bùi*
Nghe thiên cổ ngậm ngùi niềm đau lưu lạc.
" Hồn hề, quy lai, bi cố hương." **
Về đâu, những kẻ mê hoang quyền lực văn minh.
Nuôi cơn điên bá quyền trời cao đất rộng.
Nhúm kiến thức vạn thời truyền tay, không đủ sức trấn an cơn rùng mình đớn đau dội lên từ ruột đất.
Huống gì cơn cuồng nộ vô biên.
Bình tĩnh lại thôi, những cái đầu bốc nhiệt hạt nhân.
Văn minh gì nơi đống tro tàn Hiroshima, Nagasaki gần trăm năm trước.
Văn minh gì một thế giới ngập ngụa muôn lằn roi bạo quyền, hào phóng những chiếc loa bảo an, cứu trợ.
Văn minh gì những quyền lực nhân danh, trù dập tuổi loài người...
Đừng bạc đãi nhân sinh khi ngửa mặt mơ trời!
Ngôi nhà văn minh phải đâu một góc nhỏ ai ngồi.
Mượn sương khói mang thai hồn lịch sử.
Sự sống không cần chốn quyền ngôn nguỵ ngữ.
Về thôi.
Về cúi đầu, ôm cát bụi nghiệm sinh.
Biết có còn mầm thơ nào thoảng hương thảo mộc...
Lại tìm về nương tấm lòng dân!
* Nguyễn Khuyến
** " Hồn ơi, về thôi, thương quê hương " - Nguyễn Du.
Lê Ân
Đ/c: 238/4 Nguyễn Thái Học - Quy Nhơn - Bình Định
Đt: 0984868247
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.