• Trang chủ
  • Bích Khê
  • Tác phẩm
  • Thi hữu
  • Diễn đàn lý luận
  • Thơ phổ nhạc
  • Tư liệu
  • Tin văn
  • Bạn đọc
  • Liên kết website
  • Thi tập
  • Tự truyện
MENU
  • Thi tập
  • Tự truyện
Hỗ trợ - Tư vấn
Thông tin cần biết
TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương 
Tôi mang lên lầu lên cung Thương 
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng 
Tình tang tôi nghe như tình lang 

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi 
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi 
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi 
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi 

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu 
Sao tôi không màng kêu: em yêu 
Trăng nay không nàng như trăng thiu 
Đêm nay không nàng như đêm hiu 

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân 
Buồn sang cây tùng thăm đông quân 
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng 
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông. 
 
Cuồng và Ánh sáng

Cuồng và Ánh sáng

Ngọc

Lúc trăng lên vừa có ngọc ra đời:

Ngọc thơm tho như là hương trinh nữ;

Ngọc cao quý ánh muôn màu cẩm tú.

Yến hào quang nẩy bật miếng phong cầm;

Ngọc đây là thâu góp vị muôn xuân

Và anh đào của một bầu nhược thủy;

Ngọc mầu nhiệm nên pháp danh Như Ý,

Kết tinh bằng tứ tượng với âm dương;

Ngọc chơn nhơn cho phật tử cúng dường

Và chiêm ngưỡng giữa kỳ hoa dị thảo;

Ngọc là chúa của kim cương thất bảo

Chang chói ra trùm suốt cả không gian,

Lĩnh hội từ hơi thở của đêm vàng

Đêm huyền diệu của một trời châu báu;

Ngọc có thân xẻ ra muôn mạch máu

Mớm cho người lạnh ớn cả hàm răng;

Ngọc chia hồn để ngập mỗi đường trăng

Cho trăng sững, trăng rờn, trăng chuyển động.

Ngọc phép tắc trổ ra muôn sắc tướng

Chạm vào người run rẩy cả châu thân;

Ngọc đồng trinh nên thanh bạch trăm phần;

Ngọc ra đời - Tình tôi run đến óc...

 

Nàng! a nàng! Sao nàng tên là Ngọc?

Nàng muốn ta quỳ gối dưới chân nàng?

Nàng muốn ta cung phụng rất cao sang?

Đặt bàn thờ ở trong lòng cẩm thạch?

Nàng muốn ta dâng cả hồn và phách?

Trời ôi trời! Nàng là Ngọc hay sao?

Tôi ôm nàng trong một giấc chiêm bao

Nàng là Ngọc? - Hào quang sao nóng hổi?

Chất da thịt sáng rần qua tim phổi...

Ôi thôi rồi! Ngọc vỡ cả màu trinh!

Nguồn phúc hậu trắng rợn một dòng tinh

Ta muốn uống cho nư cơn khoái lạc

Cho đê mê mà lên cung trụy lạc

Ở trong hồn chảy máu mãi không thôi

 

- Sao đêm nay bỗng có Ngọc ra đời

Trăng sáng quá - Ngọc tan ra Như Ý?


BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Cuồng và Ánh sáng

Cô gái ngây thơ
Cặp mắt
Mộng lạ
Một cõi trời
Nàng bước tới
Phương Thảo
Sầu lãng tử
Sọ người
Thơ bay
Trái tim
Ăn mày
Đồ mi hoa
Tin tức mới
♦ DỊCH GIẢ MỸ STEVE BRADBURY: "TÔI RẤT NGƯỠNG MỘ TÀI ỪNG BIẾN VÀ LÒNG NHÂN ĐẠO CỦA BÁ HỒ" (12/06/2025)
♦ NGƯỜI VỆT ĐÃ TỪNG CHIẾN THẮNG QUÂN CỦA TẦN THỦY HOÀNG Ở THỜI ĐẠI NÀO? (12/06/2025)
♦ CHÙM THƠ CHÂN DUNG CỦA PHÙNG VĂN KHAI (12/06/2025)
♦ NGƯỜI VIỆT DUY NHẤT LÀM ĐẾN CHỨC TỂ TƯỚNG THỜI NHÀ ĐƯỜNG TRUNG HOA (12/06/2025)
♦ LÀNG VIỆT NAM: 'LÀNG TÔI' CỦA VĂN CAO - Tiểu luận THANH THẢO (10/06/2025)
Bạn đọc
Quảng cáo
 

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương

Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)

Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.

Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.

Tong truy cap Tổng truy cập: 1679038
Trong thang Trong tháng: 172474
Trong tuan Trong tuần: 81
Trong ngay Trong ngày: 44907
Truc tuyen Trực tuyến: 8

...

...

Designed by VietNetNam