TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Thi hữu
CHÙM THƠ ĐÔNG HOA - GIAM CẦM NƠI PHÙ HOA
CHÙM THƠ ĐÔNG HOA - GIAM CẦM NƠI PHÙ HOA
NGUỒN: Vanvn- Cập nhật ngày: 31 Tháng 8, 2025 lúc 17:56
Đông Hoa tên thật Đặng Thị Hoa, sinh ra vào giữa những năm Mỹ ném bom miền Bắc. Mang theo hành trang ký ức về thị xã Thái Bình êm đềm, bao bọc bởi những cánh đồng vàng bất tận, tâm hồn cô dường như được dệt nên từ những gì mộc mạc và dịu dàng như cây lúa, nhưng số phận lại đưa cô đến với hội họa khi theo học trường Sư phạm Nhạc họa Trung ương tại Hà Nội năm 16 tuổi và sau đó là Đại học Mỹ thuật Công nghiệp.
Họa sĩ – nhà thơ Đông Hoa
Cái duyên với cọ vẽ đã đưa Đông Hoa qua những năm tháng làm họa sĩ minh họa báo, làm phim hoạt hình, nhưng cái tình với thơ ca vẫn âm thầm cháy. Điều đó được thể hiện qua những vần thơ đăng trên báo Tiền Phong Chủ nhật vào thập kỷ cuối của thế kỷ XX khi cô tham gia vẽ minh họa truyện ngắn cho tờ báo. Rồi cuộc sống cuốn đi, cô xếp lại những đam mê để hoàn thành vai trò người mẹ và miệt mài làm việc trong ngành xuất bản. Dẫu vậy, cô vẫn luôn tìm về thế giới của riêng mình trong những khoảng lặng hiếm hoi, Đông Hoa lại được sống cùng con chữ – để hát, để khóc, để vui cười.
Thơ Đông Hoa là người, dịu dàng, mộc mạc và chân thành. Lối sống ấy đôi khi khiến cô gặp phải không ít khó khăn. Khi đó, cô lại tự xây cho mình một “chiếc kén” xinh xắn và ấm áp. Trong thế giới riêng ấy, cô viết, vẽ và tìm thấy những người bạn văn chương đáng quý, những tâm hồn đồng điệu có thể sẻ chia.
Vô đề
Những mối tình lau lách
Trăng một vùng sương sa.
Núi ngả mình muôn kiếp
Trắng ngàn lau mây bay.
Một chiều ngang núi
Đường núi, chiều trôi lưu luyến quá
Anh thấy không chiều đã chiều rồi!
Những dòng nắng xiên xiên ngang núi
Chạm vào đêm nỗi nhớ dâng đầy.
Đêm không đen, đêm sâu thăm thẳm
Chắt cho ngày những giọt trinh nguyên
Ngày không tàn, ngày dài vời vợi
Đan hoàng hôn thắp lửa tim yêu.
Trên dòng lấp loáng ráng chiều tan
Một con thuyền xa trôi lặng lẽ
Lữ khách lỡ độ đường lẻ bóng
Chiều phai dần tiếng gọi thuyền ơi…
Đông Hoa
Ngày tắt nắng vào đêm
Có người bỏ phố đi tìm
Sương đẫm ướt bờ môi lạnh
Mái tóc khô gẫy màu khói
Trái tim yên lắng
Bình thản đi qua bão giông.
Tiếng chim kêu
Khách khách
Ta nào phải khách đâu
Từ muôn vạn kiếp
Ta sinh ra từ khe núi
Ham chút lễ chín ngà
Bỏ gió ngàn sâu
Giam cầm nơi phù hoa.
Ta là núi, núi thẫm huyền hoặc
Ta là mây, mây chiều nắng quái
Là giọt sương mai trên đầu cỏ biếc
Là mùa
Mùa thu vàng hoa nắng
Mùa hạ chói bỏng
Mùa xuân ươm mầm
Mùa đông
Mùa đông
Cuốn mình trong kém lá
Âm thầm ấp ủ
Tìm một thứ không có
Một ngày như mọi ngày
Không thấy gì
Mùa đông ngủ
Quên
Trên vách đá
Chúm chím nụ xinh
Bông hoa cỏ
Đông Hoa.
Chân dung Đông Hoa qua nét vẽ của họa sĩ Triệu Khắc Lễ
Có ai cùng say với tôi không!
Đây trời xanh, đây núi thẳm, đây đồi mây
Rượu thơm đây tay ngoan tôi cất,
Lúa mùa vàng, tôi giã ủ men yêu,
Mơ tôi hái vườn xuân, sương còn ngậm.
Ai ơi, người say với tôi đi!
Lưng núi xa – nhà cỏ – gió hoang
Với trăm hoa, ong bướm rập rờn lơi.
Người uống với tôi nhé, cùng tôi say
Tay cuộn trong tay người ấm
Ta cùng yên lặng, kệ ngày trôi
Quên buồn vui những chật hẹp cuộc đời
Bỏ thế gian lừa gạt những vòng xoay
Ta cạn chén cho môi tươi thắm lại
Xóa phai tàn trên tóc pha sương!
Người đến nhé cùng ta hồn ngây ngất
Đừng nói gì, chỉ uống đến say thôi.
Miền nhớ
Người đi về miền nhớ
Thiên thu tan vào chiều
Có nụ hôn rất nhẹ
Vương trên bờ môi khô.
Người đi về miền nhớ
Để lại người bơ vơ
Ngày dài buồn bóng núi
Ái ân triền miên đêm.
Người đi về miền nhớ
Đóa Quỳnh Đông chớm nở
Mỏng manh tựa trăng mơ
Tan về cõi hư vô.
Tự hát
Có niềm vui rất nhẹ
Bay theo gió mùa xa
Chiều nhẹ trôi khói bếp
Đêm ngần buông trăng ngà
Bên bờ giậu tím biếc
Hoa như vào mùa yêu
Chờ người phơi áo mỏng
Hong chuyện tình phôi phai.
Bên căn nhà nhỏ của chúng mình
Em bây giờ không còn trẻ nữa
Có nhiều khi thẫn thờ cúi mặt
Không cách gì ngăn được những cọng tóc thôi đổi màu sương.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.