TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương
Tôi mang lên lầu lên cung Thương
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng
Tình tang tôi nghe như tình lang
Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi
Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu
Sao tôi không màng kêu: em yêu
Trăng nay không nàng như trăng thiu
Đêm nay không nàng như đêm hiu
Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân
Buồn sang cây tùng thăm đông quân
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông.
Thi hữu
NHÀ THƠ PHẠM MINH CHÂU VIẾT TRÊN GIƯỜNG BỆNH - NHỮNG CÂU THƠ TRÚT CẠN TÂM TÌNH
NHÀ THƠ PHẠM MINH CHÂU VIẾT TRÊN GIƯỜNG BỆNH - NHỮNG CÂU THƠ TRÚT CẠN TÂM TÌNH
NGUỒN: Vanvn- Cập nhật ngày: 14 Tháng 5, 2022 lúc 11:42
Cuộc đời ai mà chẳng có lần nằm viện. Nhưng nằm viện với nhà thơ là một trải nghiệm. Nhà thơ Phạm Minh Châu đang nằm viện, nên thơ anh được viết từ Bệnh viện. Hơi thở khác. Tâm tình khác. Nhưng niềm tin vào thơ thì không thể khác…
Hơi thở khác
Nằm viện sẽ buồn chết được, nếu không có gì. Ngoài những cái có gì, thì nhà thơ còn may mắn có thơ. Tôi nghĩ vậy, khi thấy thương quá Phạm Minh Châu, vợ anh và con anh vì thương chồng, thương cha nên đã lén giấu điện thoại, không muốn anh động não, đang khi bác sĩ cho biết anh đang bị u não! Nhưng không thể khác, thơ trong đầu anh réo gọi, thứ tình yêu là bản chất con người anh réo gọi. Cuối cùng, vì sợ anh buồn nên vợ con trả điện thoại cho anh, anh viết lên Facebook những câu mà có lẽ, nếu không “nằm viện” sẽ không có mặt trên đời:
Xin lỗi đời, xin lỗi các tình yêu
Sẽ ân hận, chưa làm tròn bổn phận
Một lời xin lỗi thật sự và chân thành. Bởi anh cảm nhận quá rõ cuộc đời này đáng yêu và đáng sống. Giây phút nhận ra sự trân quý “các tình yêu” là khi hồn lắng xuống, tâm không còn mảy may căm thù, ganh ghét. Cái tâm trong sáng ấy cảm thấy mình có lỗi, nếu chưa làm tròn bổn phận con người. Vâng, một con người chân chính, muốn đóng góp nhiều hơn cho xã hội, nhưng “lực bất tòng tâm”:
Nếu sáng nay trời quang mây rộng
Bạn mình ơi, tăng một chút chân ga
Câu thơ muốn tăng tốc, muốn vượt ra khỏi không gian mình, ra khỏi thời gian hạn hẹp, để nhìn thấy thứ cảm giác chân trời là gì:
Tôi muốn cùng những áng mây xa
Nhìn thật kỹ phía chân trời mờ ảo
Cho nỗi buồn chẳng còn chỗ dấn thân
(Góc khuất)
Vâng, hơi thở nội tâm đã dành chỗ cho hơi thở chân trời, khi những bức bối của đời sống “sinh – lão – bệnh – tử” đóng đinh vào kiếp con người.
Tâm tình khác
Lâu nay thơ Phạm Minh Châu mang vẻ đẹp hiện đại, khám phá và triết luận, giữa xã hội đang từng sát-na thay đổi. Thơ nằm viện thì khác. Chạnh lòng hơn. Nỗi niềm quá khứ hơn. Và nơi chôn nhau cắt rốn bỗng hiện về trong thơ anh, làm ra thứ tâm tình khác biệt. Anh bâng khuâng hỏi quê:
Ta hỏi làng còn nhớ ta không
Còn ta nhớ làng như vậy đó
Ai cũng biết làng là thuở chăn trâu, cắt cỏ. Là thuở lội bùn bắt cá, là nhà tranh vách đất mộc mạc khó nghèo. Nhưng chính nơi đó đã dưỡng nuôi ta khôn lớn thành người. Có câu ca dao xứ Quảng nói rằng:
“Trời mưa lâu đá nọ thành rêu
Ai mà ở bạc con nhái (nó) kêu thấu trời”.
Quả vậy, nhớ quê ngoài tình cảm thiêng liêng, còn là nhân cách làm người, không được “ở bạc” với quê hương! Mang nỗi niềm đó, Phạm Minh Châu khắc khoải trong những câu thơ “nằm viện” tha thiết đến nao lòng. Anh than thở với chính mình rằng “không biết kịp về để cảm xúc quê hương”! (Quê ơi)
Quê hương còn đó, và người vẫn còn đây. Hy vọng một ông già râu bạc, sẽ được trở lại quê hương để tìm lại thằng bé ngày xưa “chăn trâu, bắt cá” trên đồng, và ngọn gió trời ngào ngạt hương quê…
Niềm tin vào thơ
Nói gì thì nói, chất văn nghệ đã phủ sóng vào đời những người cầm bút. Nhà thơ Phạm Minh Châu đã đặt cược cả cuộc đời mình vào thơ, anh từng thổ lộ với những rung động, bức xúc của hồn mình ra câu chữ. Độc giả như tôi, đọc và cảm được những cung bậc trầm bổng, tha thiết và thăng hoa của thơ anh. Tôi biết anh tin chính mình là tin thơ, tin câu chữ của mình sẽ nói được lòng mình, dù bao lâu vẫn còn trong cô độc. Nhà thơ là kẻ lữ hành cô độc nhất, trên con đường sáng tạo của mình. Vì thế, rất cần những tri âm vọng lại. Tôi yêu quý thơ anh và làm một tri âm chân thực để có thể bắc cầu cho người đọc hiểu anh đôi chút về trái tim yêu lẽ phải, công bằng và tình yêu rộng lớn với bầu trời quê hương.
Với 17 lần phẩu thuật, bao đớn đau thể xác và tinh thần, Phạm Minh Châu vẫn không oán trách cuộc đời. Người ta có thể không bằng lòng với những gì đem lại cho mình, nhưng Phạm Minh Châu đã chấp nhận. Anh chấp nhận như một cuộc chơi, và lòng nhân ái có dịp được mở ra, hướng về những con người bất hạnh, khổ ải triền miên… Hôm nay với bệnh “u não”, rất có thể là cuộc “mổ xẻ” lần thứ 18 biết đâu chừng. Tôi đến thăm và Phạm Minh Châu tươi cười, vui vẻ lạc quan như chưa có chuyện gì xảy ra. Sự bình tâm ấy có được, là do anh đã thấu nghĩ sâu xa:
Thế là cũng mãn nguyện rồi
Cuộc đi như đủ nửa đời phiêu phiêu
(Ừ nhỉ)
Đó là nhà thơ tự nói với mình, những gì có thể chấp nhận được, để khỏi ưu tư về cuộc thế khổ đau này. Nhìn chung, nét yêu đời lạc quan khi “nằm viện” của Phạm Minh Châu rất đáng đọc. Cảm nhận và yêu quý một hồn thơ phiêu lãng, dâng hiến hết mình cho thơ, cho cuộc đời này, dù không thể trọn vẹn nhưng không cắn rứt lương tâm. Tôi chỉ lướt qua một thoáng “thơ nằm viện” của anh, ghi lại những cảm xúc lóe sáng trong vườn thơ đa sắc của tâm hồn một nhà thơ xứ Di Linh sương khói. Thân chúc bạn tôi mau khỏe lại, và tiếp tục công cuộc sáng tạo của cây bút có nội lực, một người thơ chân chính, thấm đẫm nhân văn….
NGUYỄN THÁNH NGÃ
(Nhân lần đến thăm khi nghe tin nhà thơ Phạm Minh Châu nằm ở Quân Y viện 175 TPHCM)
Nhà thơ Phạm Minh Châu nguyên Giám đốc Nhà Sáng tác Vũng Tàu
CÒN LẠI TRONG ĐỜI
Câu thơ viết cho những điều lành
Mong thánh thiện ở hiền không gặp dữ
Mong là vậy, nhưng mong sao đủ
Cả chu trình vận động của biển sông
Của hoàng hôn của những hừng đông
Của nắng mỗi chiều tắt muộn
Thương những chuyến đi dài
Xa làng quê bãi ruộng
Hoa cải vàng nở dọc bến song
Thương con nước chở đầy hoa lục
Người lái đò tím những ước mơ
Giờ tìm ai chỉ ở trong thơ
Cả thế kỷ chỉ còn trong ảo giác
Câu thơ nhắc, những chuyện ngày xưa có thật
Bồng bềnh trôi những tứ thơ.
Ngày xưa và bây giờ
Xin hạnh phúc đừng quên ngày tháng cũ
Của ta, của tổ ấm tự thân xây
Một hành trình, vay trả, trả vay
Sự cho mượn có hay không sòng phẳng
Có những chặng vô tình ngậm trái đắng
Đời điêu ngoa
Bởi tin, những chuyện chẳng xảy ra
Sự rao giảng và lừa lọc
Thuở thiếu thời đi và học
Hết mình hoài mong
Rồi mai, ta theo nước theo sông
Gửi phù sa đắp bồi đất mẹ
Cho cây lúa trổ đòng vươn mình mạnh mẽ
Xin hàm ơn cái còn lại trong đời.
QYV 175 SG, 2h30 ngày 3.5.2022
LOÀI DẾ THỨC
Ngại gì những chứng nan y
Mà u sầu xuống dốc
Tự chiến thắng là điều xuất sắc,
Tin chính mình là việc nên tin
Đôi khi hoảng loạn những tư vấn tứ tung, mất kiểm soát
Những kiểu ấy có hư, có thật và có khi chẳng có lương tâm.
Trong cuộc đời chẳng gì hơn bằng sự hiểu biết,
nghe và tư duy
đừng phải ngu si,
Chứ truyền thông quảng bá chắc gì đã đúng.
Có nên tin những gì định hướng,
Hay chỉ là lương lẹo thông tin
Ta nghe từ trái tim mình bị bao vây nhiều sự giả dối,
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.