• Trang chủ
  • Bích Khê
  • Tác phẩm
  • Thi hữu
  • Diễn đàn lý luận
  • Thơ phổ nhạc
  • Tư liệu
  • Tin văn
  • Bạn đọc
  • Liên kết website
  • Thi tập
  • Tự truyện
MENU
  • Thi tập
  • Tự truyện
Hỗ trợ - Tư vấn
Thông tin cần biết
TỲ BÀ
.......
Tôi qua tim nàng vay du dương 
Tôi mang lên lầu lên cung Thương 
Tôi không bao giờ thôi yêu nàng 
Tình tang tôi nghe như tình lang 

Yêu nàng bao nhiêu trong lòng tôi 
Yêu nàng bao nhiêu trên đôi môi 
Đâu tìm Đào Nguyên cho xa xôi 
Đào Nguyên trong lòng nàng đây thôi 

Thu ôm muôn hồn chơi phiêu diêu 
Sao tôi không màng kêu: em yêu 
Trăng nay không nàng như trăng thiu 
Đêm nay không nàng như đêm hiu 

Buồn lưu cây đào tìm hơi xuân 
Buồn sang cây tùng thăm đông quân 
Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng 
Vàng rơi! vàng rơi: Thu mênh mông. 
 
Diễn đàn lý luận
 
TẠ VĂN SỸ VÀ NHỮNG CÂU THƠ BẤT CHỢT -Tiểu luận MAI BÁ ẤN

TẠ VĂN SỸ VÀ NHỮNG CÂU THƠ BẤT CHỢT -Tiểu luận MAI BÁ ẤN



NGUỒN: (Báo Quảng Ngãi)- Thứ Ba, 22/07/2025-16:19

 

Quen tên nhau đã lâu, nhưng gặp anh Tạ Văn Sỹ, với tôi cũng chỉ là bất chợt, khi Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức một đợt sáng tác cho các hội viên tại Quảng Ngãi. Anh tặng tôi cả 8 tập sách, trong đó có đến 6 tập thơ. Tôi lẳng lặng đọc để rồi bất chợt nhận ra cái “kiếp người” vay trả trả vay hiển hiện:

“Nên suốt kiếp anh mang công mắc nợ

phải trả của vay bằng lãi suất ngôn từ” (Thi sĩ).

Sinh năm 1955 ở huyện Tây Sơn, tỉnh Bình Định (cũ), nhưng Tạ Văn Sỹ định cư ở Kon Tum từ 1965 và đã sáng tác thơ từ trước 1975 cho đến bây giờ. Như thể một năng khiếu bẩm sinh, thơ Tạ Văn Sỹ thường nảy ra bất chợt, tạo nên những câu thơ bất ngờ, những tứ thơ lạ, làm ngỡ ngàng người đọc.

Đó là một con người mà lúc nào cũng toàn tâm, toàn ý cho thơ, cho dù anh đang xuống phố, về làng, hay lang thang trên các nẻo đường. Lúc đang ngồi lơ mơ trên chiếc xe ôm chống chân đợi khách hay lúc say men trong những cuộc rượu với bạn bè. Và cả những lúc phiêu du trên những dặm đường mọi miền đất nước. Một câu thơ chợt đến, chỉ một câu, và anh giữ lấy, để từ đó hình thành nên cả một bài thơ. Vì vậy, rất nhiều bài thơ của anh có tên bài chính là câu thơ mở đầu, như Trái tim người làm thơ, Tình cờ đọc lại bài thơ cũ, Chia tay nhau ở Kon Plông; hoặc được cô đúc lại, tuy hơi thoát, nhưng vẫn từ đó mà ra: “Ả Thị Nở vô danh/ Vì anh mà nổi tiếng” (Gửi Chí Phèo); “Bất ngờ tôi gọi tôi ơi/ Nghe thinh không đáp vọng lời hư không” (Gọi)...

Nhà thơ Tạ Văn Sỹ (bên phải).

Nhà thơ Tạ Văn Sỹ (bên phải).

Ngoài ra, còn có những bất chợt câu thơ làm sườn cho toàn bài thơ (“Viết trước mùa xuân”, “Được!”...); hay làm nên cấu tứ toàn bài: “Anh thương em đứt ruột Thúy Kiều ơi!” “(Đêm trăng nhớ Kiều); “Mình tôi với một mùa hoa rất vàng” (Hoa vàng Pleiku)...

Có thể nói, chính những khoảnh khắc thơ bất chợt, buột ra một cách vô thức đã khiến Tạ Văn Sỹ có nhiều câu thơ được người đọc yêu thích, thường ngân nga: “

Mới xuống dốc lại quành lên dốc

Đưa thăm xa thôi lại thăm gần

Chưa tròn buổi phố chừng muốn hết

Đã gì đâu mà em mỏi chân!” (Một chút Kon Tum).

Kiểu nói chuyện tưng tửng của Tạ Văn Sỹ cũng vận vào thơ:

“Tôi gom cả tham sân si

Mang ra chợ bán ngồi lỳ đến trưa” (Ngẫu đề).

Chính cái giọng thơ tưng tửng này mà nhiều lúc ta có cảm giác, đối với Tạ Văn Sỹ, cái buồn thương, chia ly được anh cảm nhận như là một quy luật bình thường. Buồn đó, nhưng không đến nỗi phải xót xa, bi lụy:

“Và đã hết, phải không em - rất vội

Nói xa nhau em chắc dửng dưng lòng

Tôi còn lại nỗi buồn không với tới

Mất em rồi, thơ viết có vui không?” (Ghi một đoạn tình).

Nói như thế, không phải thơ anh thiếu sự đằm thắm, sâu xa. Vẫn có nhiều bài thơ đằm thắm, ngọt ngào cùng những bài tứ tuyệt ẩn chứa rất nhiều triết lý. Cho nên cái giọng thơ chừng như bông đùa, tưng tửng ấy, cứ khuất lấp đằng sau những câu chữ trụi trần ấy, là một thứ tình cảm đằm sâu, rót ra từ muôn nỗi gian truân, trầy trật của chính mình:

“Hồn anh trăm mối sầu chia

Chờ em, anh thức bên rìa nhân gian” (Ru hoa quỳnh).

Đôi lúc, anh rơi vào một trạng thái cô đơn tưởng chừng như khó lòng cứu vãn. Thơ anh lúc này ngoan hiền trong từng câu chữ. Cái tếu táo vốn có biến mất, còn lại là những khúc “sầu ca” vọng đến:

“Người về, vù một cánh chim

Tiếng ca rớt giữa im lìm cỏ hoa

Trăm năm chất ngất sầu ca

Nghìn năm thoáng bóng câu qua khuất ngàn” (Giã bạn).

Trong bài Giao thừa tuổi 50, anh cũng tự mừng tuổi mình:

“Khuya còn sót được vài giây

Rượu suông tôi rót ly đầy mời tôi” (Giao thừa tuổi 50).

Và hình như, cái vẻ bất cần, ngang ngạnh vốn có cũng hoàn toàn biến mất. Trên khuôn mặt đen buồn của Tạ Văn Sỹ chỉ còn lại một đôi mắt sâu thăm thẳm, nhìn thấu cõi nhân sinh:

“Hồn anh xanh ánh sao khuya

Trăm năm một cuộc sầu chia nhân tình” (Viếng mộ Hàn Mặc Tử)...

Giờ thì Kon Tum đã về cùng Quảng Ngãi để làm nên một quê chung vừa có biển vừa có rừng. Hẳn rằng, hồn thơ Tạ Văn Sỹ cũng đang rung lên, chờ ngày về với biển, để bật lên những câu thơ bất chợt mà sâu lắng về mối tình rừng - biển.

MAI BÁ ẤN



Tin tức khác

· TRẦN HỮU TRANG - THƯ KÝ CHÉP TUỒNG THÀNH SOẠN GIẢ NỔI TIẾNG
· KHÓI, RÉT VÀ PHẬN ĐÀN BÀ LÊNH ĐÊNH TRONG CÕI NHÂN SINH TRẮNG XÓA
· TẠ VĂN SỸ VÀ NHỮNG CÂU THƠ BẤT CHỢT -Tiểu luận MAI BÁ ẤN
· NHÀ VĂN NGA ANTON TSEKHOV - NIỀM YÊU KHÔNG THỎA
· MAI HẮC ĐẾ - VỊ HOÀNG ĐẾ BỊ HIỂU LẦM NHIỀU NHẤT RONG LỊCH SỬ VIỆT NAM
· ĐỂ NHỮNG MỘ BIA KIA GỌI ĐƯỢC MẶT TRỜI -Tiểu luận NGÔ THẢO
· KỂ CHUYỆN TRƯỜNG SA VÀ NHÀ GIÀN DK1 -Tiểu luận MAI BÁ ẤN
· QUỐC DŨNG - NGƯỜI NHẠC SĨ TÀI HOA ĐÃ KHAI SINH DÒNG NHẠC GÒ CÔNG
· TRIẾT LÝ VỀ 'MỘT CON NGƯỜI' -Tiểu luận NGUYỄN THANH TÚ
· KỂ CHUYỆN TRƯỜNG SA VÀ NHÀ GIÀN DK1 -Tiểu luận MAI BÁ ẤN
· NGÂN SƠN TỰ HÀO CÓ BA NHÀ THƠ HỌ NÔNG
· NHÀ THƠ NGUYỄN TIẾN THANH - THƠ KHÔNG CẦN CỨU AI, NHƯNG CỨU NGƯỜI VIẾT
· AI VỀ BÊN BẾN SÔNG TƯƠNG - MÀ NGHE KỂ CHUYỆN TIÊN RỒNG NGÀN NĂM
· BÀI THUỐC KHIẾN VUA MINH MẠNG SINH 142 NGƯỜI CON - TRUYỀN THUYẾT HAY SỰ THẬT?
· NGUYỄN BỈNH KHIÊM - HƠN 5 THẾ KỶ SÁNG 'NHƯ VẦNG THÁI DƯƠNG' - Tiểu luận LÊ VĂN LAN
· CHIẾC ÁO NGƯỜI CHIẾN SĨ TRONG THƠ THANH THẢO -Tiểu luận MAI BÁ ẤN
· MÔI TRƯỜNG SINH THÁI VỚI NGƯỜI NAM BỘ -Tiểu luận TRẦN BẢO ĐỊNH
· NỖI NHỚ TÌNH CŨ BAO GIỜ CŨNG MỚI
· LEV TOLSTOY 'ĐI THỰC TẾ' CHIẾN TRƯỜNG BORODINO
· ĐỌC TẬP THƠ 'NGƯỜI THA HƯƠNG' CỦA KHUẤT BÌNH NGUYÊN -Tiểu luận BẰNG VIỆT

Tin tức mới
♦ CHÙM THƠ QUANG HOÀI - CÒN NHỚ ĐÊM TA CÙNG CÁT SÓNG! (31/07/2025)
♦ TRẦN HỮU TRANG - THƯ KÝ CHÉP TUỒNG THÀNH SOẠN GIẢ NỔI TIẾNG (31/07/2025)
♦ NHÀ THƠ PHẠM MINH CHÂU VIẾT TRÊN GIƯỜNG BỆNH - NHỮNG CÂU THƠ TRÚT CẠN TÂM TÌNH (31/07/2025)
♦ KHÓI, RÉT VÀ PHẬN ĐÀN BÀ LÊNH ĐÊNH TRONG CÕI NHÂN SINH TRẮNG XÓA (31/07/2025)
♦ TẠ VĂN SỸ VÀ NHỮNG CÂU THƠ BẤT CHỢT -Tiểu luận MAI BÁ ẤN (29/07/2025)
Bạn đọc
Quảng cáo
 

Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương

Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)

Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.

Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.

Tong truy cap Tổng truy cập: 1714320
Trong thang Trong tháng: 172474
Trong tuan Trong tuần: 81
Trong ngay Trong ngày: 49641
Truc tuyen Trực tuyến: 18

...

...

Designed by VietNetNam