Trời thẳm chiều tà, bóng rạc hoang mang/ Đôi chân ngoẵng hơn cả lòng tay với/ Tuột đâu rồi sợi nắng hồng giữa hoàng hôn diệu vợi/ Hốt hoảng giật mình ngày rơi qua vai.// Đi quá nửa đời, ai còn trong ai/ Hương sắc long lanh, cầu vồng nắng quái/ Phía sau nụ cười là những cơn đau tê dại/ Dày vò không thôi cho tận đến hôm sau.
Tôi viết cái truyện ngắn này có lẽ là do nhìn cảnh người ta tiễn đưa nhau ở sân ga, một cảnh rất gợi nhớ chuyện cũ, những chuyện từ thời xa tắp. Thành thử truyện ngắn mà dài quá là dài. Ban đầu tôi đặt tên truyện là “Bơ vơ sân ga”, song biên tập viên thấy thế quá “sến” và chẳng liên quan tới nội dung, nên đổi thành ‘’Bội phản’’.
Những sợi mây cõng vệt nắng chiều/ Khúc xạ lung linh lênh loang mặt sóng/ Vị đàn đàn bà đi qua trầm luân ngọt đắng/ U50 rực rỡ, mặn mòi.// Quá nửa cuộc đời đi nhặt hoàng hôn rơi/ Vầng nắng cuối ngày đốt bừng tia mắt biếc..
Nơi đây Bu noong – xứ sở muôn ngàn âm điệu// Bản hợp xướng thảo nguyên cung trưởng M’ nông/ Phiêu cảm K’rông Na sông mẹ lắng sâu nghĩa tình sinh quyển// Nước – Lửa thanh âm khởi nguyên gỗ cung trầm xao xuyến/ Vút Nâm Nung cao độ… dạt dào trường độ K’rông Nô/ Bay bổng gió ngàn nhịp phách… vọng ngàn thiêng tình Đá uyên nguyên.
“Kon Tum cao nguyên huyền thoại/ Có một chàng Ngọc Linh hiên ngang/ Cao hơn hai ngàn năm trăm mét” đầy quyến rũ và mê hoặc đã được “Giàng gieo vào trái tim chàng Ngọc Linh/ Hạt giống bao dung, chở che và cứu rỗi”, từ đó xuất hiện một “nàng” thần dược kỳ bí trợ giúp tha nhân và đi vào thơ 1-2-3 Lê Lệ Thủy một cách tự nhiên, sâu lắng như “Chàng trao năng lượng cho nàng/ Mạnh mẽ và đắm đuối/ Tên nàng là ẩn số của riêng chàng lãng tử Ngọc Linh”.
Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11), bichkhe.com xin giới thiệu một chủ đề thơ về Mái trường, thầy cô, bè bạn với tên chung "Hộc bàn đơn sơ chứa đầy ngăn kỷ niệm" - Một trong 7 phần của tập thơ "Hát & Khóc" của Mai Bá Ấn được Nxb Hội Nhà văn ấn hành cuối năm 2024
Tôi say sưa viết và thấy mình nhẹ nhàng hơn trong tâm hồn, được là mình, được sẻ chia và cứ thế tôi mượn chữ để làm niềm an ủi và chỗ dựa. Giữa 2019 tôi vô tình biết được email tạp chí địa phương và may mắn được bén duyên từ đó với thơ. Tôi viết hăng say hơn và thấy mình cứng cáp tâm tư hơn mỗi ngày”.
Chợt nhớ làm sao chuyến đi ca nô lang thang trên sông Sài Gòn cùng nhạc sĩ Trần Tiến từ nhiều năm trước.”Nhà Bè nước chảy chia hai/ Ai về Gia Định Đồng Nai thì về”.
Chúng mình ngồi đống cửa chùa/ Tiểu nâng tay lẫy, sư cười lặng thinh// Cái hôn đẫm cõi nhân sinh/ Mái cong ngói đọng nghìn nghìn máu tươi// Chúng mình gọi Phật tổ ơi/ Ba pho Tam thế nghe rồi cũng im
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.