- Trong thời gian làm báo Văn nghệ ngắn ngủi ấy có vụ việc gì làm anh nhớ nhất? - Có chứ! Vụ việc nổi cộm là việc đăng bài báo Về một đặc điểm của văn học của ta trong giai đoạn vừa qua của anh Hoàng Ngọc Hiến...
Tôi đến với thơ Hà Quảng bằng một tâm thế như vậy. Và tôi phục Hà Quảng vì anh là người rất chân thật cùng thơ. Không làm dáng. Không điệu đàng. Cứ thật thà như đếm. Thấy rung động lòng là rung động thơ. Chẳng một chút cố ý làm dáng thơ, cố “cách tân thơ”. Lòng mình sao, sức mình sao, cứ vậy mà viết. Vừa nhẹ nhàng vừa khỏe re như một cuộc chơi chẳng cần lỗ lời, chẳng cần cân đong đo đếm, chẳng cần vì một cái danh gì, chỉ miễn đó là tiếng lòng mình rung động cùng bộn bề thương, bộn bề buồn, bộn bề lo toan (có lúc cũng vui cùng) với muôn mặt của cuộc sống muôn màu yêu yêu ghét ghét.
Tiến trình vận động của tiểu thuyết sử thi Việt Nam từ 1945 đến nay cho thấy một quy luật: sự phát triển của thể loại này luôn gắn liền với những biến động lịch sử của dân tộc, của thời đại. Văn học là tấm gương phản ánh lịch sử nhưng có lẽ tiểu thuyết sử thi là thể loại nhạy cảm hơn cả với bước đi của lịch sử, với những sự kiện lịch sử.
Có lẽ cũng cần phải có thời gian để hiểu con người Võ Hồng, xem đằng sau cuộc đời lặng lẽ, trầm mặc đó có thật là sự an thân, an nhàn hay không; hiểu được tại sao ông chấp nhận dừng chân một chỗ, trụ lại trong tín ngưỡng nghệ thuật của mình, giam mình trong thế giới đó để “hoài cố nhân”…
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.