Có phải vì “lạ” mà nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm lặn lội từ Huế vào dự, nhà văn Nguyễn Đình Chính (con trai nhà văn Nguyễn Đình Thị) từ Hà Nội “bay” vào … xem thử? “Ngày Thơ” năm nay, không một tác giả nào đọc thơ mới sáng tác của mình, không thấy bóng dáng một bài thơ “đèm đẹp”, “êm êm” hay “bí hiểm” nào của các tác giả trẻ. Hàng trăm người, đông nhất là học sinh sinh viên và lực lượng vũ trang, đã đến dự trong trật tự, trong thiêng liêng và thành kính để nghe lại những bài thơ không lạ với bất cứ một ai đã từng cắp sách đến trường nhưng tất cả đều xúc động.
Những câu thơ đó như là chìa khóa mở vào cõi thơ Bích Khê. Một cõi thơ gắn số phận với những bước thăng trầm của Thơ mới. Và hôm nay, thật ngẫu nhiên, sự trùng hợp 90 năm ngày sinh và 60 năm ngày mất với trường hợp của Bích Khê - thi nhân của sông Trà, núi Ấn nói riêng và của non sông Việt nói chung.
Thơ tự bản thân nó là nguy hiểm. Nó nguy hiểm trước hết với người đẻ ra nó, là nhà thơ. Nhiều nhà thơ đã chết vì thơ của mình. Không phải cơn bệnh lao tứ chứng nan y đã giết Bích Khê. Chính là thơ ông đã giết ông.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.