Không-thời gian, địa điểm của đám rước dâu ấy khiến người trong cuộc trở nên đặc biệt. Lấy buổi đưa dâu làm cảm hứng cho niềm vui sau ngày đoàn tụ, Cảnh Trà đã hoàn thành nhiệm vụ của một nghệ sĩ nhiếp ảnh tài hoa. Bài thơ này là một bức ảnh hiếm và quý sau ngày thống nhất.
Tháng 7 năm 1954, cuộc chiến-tranh Đông-dương chấm dứt, nước Việt-Nam bị chia đôi. Trước thực tại mới, những nhà thơ ba miền tập hợp ở bên này vĩ tuyến 17 đã háo hức sáng tác, lên đường, làm nên một nền thi-ca độc đáo và dựng xây một nền văn-học nhân bản và khai phóng.
Tập trường ca - tùy bút thơ “Tổ quốc - đường chân trời” của Nguyễn Trọng Văn được chia thành 9 khúc. Theo sự liên tưởng của anh, biển - đảo Tổ quốc như là một trong "9 khúc ruột mềm" không thể tách rời của đất nước thân thương.
Sau “Quán trọ hoa Diên Vỹ” và “Nhật ký mang thai” thì với tác phẩm này, Yoko Ogawa- nhà văn đoạt giải Akutagawa, một trong những tiểu thuyết gia đương đại lớn nhất Nhật Bản - đã thật sự đem lại một ấn tượng mới mẻ cho người đọc. Tác phẩm đã nhận giải thưởng văn học Yomiuri và mới đây là giải thưởng của Hiệp hội Toán học vì giúp người đọc thấy được vẻ đẹp của môn khoa học này.
Thơ vốn dĩ là sản phẩm của đời sống tinh thần, là sự biểu hiện một cách tinh tế những diễn biến nội tâm của chủ thể sáng tạo. Ngôn từ vẫn luôn là chất liệu với nội lực biểu hiện vô song của nó. Các nhà thơ dù ở thời đại nào, trong môi trường văn hóa, lãnh thổ nào cũng không thể thoát ra khỏi sự ràng buộc tự nhiên của cái biểu đạt ấy để hướng tới cái được biểu đạt ẩn sâu sau những “lựa chọn” và “kết hợp” có giá trị mĩ học.
Nhà thơ Đoàn Thị Tảo (tác giả bài thơ Chị Tôi, trong ca khúc cùng tên, phổ nhạc của Trọng Đài) cùng tuổi với tôi. Quen nhau đã lâu, nên khi gặp gỡ chúng tôi thường chỉ gọi tên và nói chuyện rất bỗ bã. Đầu tháng mới rồi có dịp xuống Hải Phòng tôi có gọi điện cho Tảo sẽ ghé xóm Hang Dơi, dưới chân núi Kim Sơn ở Đồ Sơn, thăm chị em Tảo và Đoàn Lê. Tảo vui nhưng lại trách cứ rằng: “Sao không gọi vào số điện thoại di động mà lại gọi số điện bàn làm Tảo chạy lên nhà trên mệt bở hơi tai”. Tôi ngạc nhiên nhưng lại chợt hiểu ra, Tảo vờ trách thế để khoe mình đã dùng di động, cũng tân tiến như ai. Bởi lẽ trước đây, phải nói đến hơn chục năm qua, mỗi lần ai đến thăm chị em nhà này đều chỉ gọi điện thoại để bàn. Riêng nhà văn Đoàn Lê dùng di động khá sớm nhưng lại hay để quên đâu đó, nên lắm khi có cũng như không. Còn Tảo thì quê hẳn, mấy khi có khách và cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc sắm điện thoại di động. Vậy nên gọi điện thoại nhà này cho chị, hoặc cho em đều rất vất vả.
Trong bài thơ “Sự sống thật”, Văn Cao từng viết: “Tôi không được làm trái đầu mùa. Những trái cây cao giá”. Sinh năm 1923, 18 tuổi có thơ đăng báo, song đúng như Văn Cao tự nhận, thơ ông không phải là “trái đầu mùa”. Khi Văn Cao nắn nót những dòng thơ đầu thì trào lưu Thơ Mới đang thập thững đi đến… hồi kết! Tình hình đất nước vốn đã ảm đạm lại có những diễn biến hết sức phức tạp. Phát xít Nhật đã vào Đông Dương, bóng mây của cuộc đại chiến đang lan rộng ra khắp địa cầu. Lòng người rối ren, bấn loạn, không mấy ai còn tâm trí để ý tới những vần thơ buồn vơ buồn vẩn “chẳng đâu vào đâu”. Nhà văn Tô Hoài kể lại trong một cuốn hồi ký: Ông thường bắt gặp tên Văn Cao - không phải trên đầu những bài thơ đăng báo mà là ở mục… hộp thư.
Thế nhưng, con người vẫn không thể nào trút bỏ được món ăn tinh thần và dưỡng chất trí tuệ mà văn chương mang lại. Các nhà phê bình tiếp tục dò tìm những nét tươi mới trên một cơ thể tưởng như ngày càng già nua theo nhịp đập thời gian.
Ở tuổi gần "thất thập cổ lai hy", không hiểu vì nguyên cớ gì, nhà văn nổi tiếng Đỗ Chu lại muốn trở thành nhà thơ trẻ. Dạo này ông chăm làm thơ lắm và tôi đã không ít lần bị ông tra vấn bằng thơ. Ông có lần tâm sự: "Tôi kính trọng người làm thơ vô cùng. Thi ca nó sang trọng lắm chứ, nó như viên ngọc quý lấp lánh trên vương miện của nữ hoàng văn chương…".
Văn chương bắt nguồn từ cuộc sống. Với Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng vậy, mỗi trang viết của anh là một sự khởi nguyên rất chân thật. Không thiên về lối miêu tả nhưng bằng cặp mắt tinh tế sắc sảo của mình, Hoàng Phủ đã “nói” về cuộc sống từ những tinh chất của thiên nhiên và con người Huế đọng lại dưới ngòi bút của anh.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.