Nhà văn Mai Thảo cho biết, theo ông trong vòng nửa thế kỷ qua, trên vòm trời thi ca của Việt Nam, có tất cả 7 vì sao bắc đẩu, mà Du Tử Lê là một trong 7 vì sao đó. Trước đấy vài năm, trong một bài viết đăng tải trên Tạp chí Thế Kỷ 21, số 29, đề tháng 9, 1991, Nhà thơ Nguyên Sa cũng nhận định rằng: "Bây giờ tôi nghĩ rằng Du Tử Lê đã đi xa hơn những người làm thơ cùng thời với anh một quãng đường, trông như gang tấc, mà trong thơ xa vạn dặm."
Trong lòng dân, các nhà văn là những công dân gương mẫu, những tâm hồn cao đẹp, viết ra những tác phẩm nói được tâm nguyện người dân, thắp lên ngọn lửa tin yêu và hy vọng, dũng cảm chống bọn sâu dân mọt nước… Thế mà gần hai tháng qua, trên một số tờ báo và các trang mạng (website), người dân đọc phải những bài phi nhân văn, nói xấu nhau, chẳng ra thể thống gì… Tại sao lại đến nông nỗi này? Tại sao nhà văn ta không làm con chim báo bão, tha thiết yêu nước, yêu dân tộc, xả thân vì Độc lập, Tự do, toàn vẹn lãnh thổ, vì sự nghiệp dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ văn minh?
Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp gốc Bắc, sinh Nam, suốt đời lận đận cùng thơ, gắn bó với thơ. Nguồn mạch thơ Đông Hòa tự nhiên hơn khi khởi xuất từ những cảm thức lịch sử cho dù về hình thức thơ anh vẫn trung thành cùng các thể cổ điển. Dấu ấn thơ anh chính là ở chất bình dị, dân dã và tự nhiên. Bichke.org xin giới thiệu trang thơ của anh đến bạn đọc.
Công bằng mà nói, trong sự nghiệp thi ca của Nguyễn Mỹ (vốn không lấy gì làm đầy đặn bởi ông hy sinh khi mới 35 tuổi), đến nay, "Cuộc chia ly màu đỏ" vẫn là một bài thơ có sức sống kỳ lạ. Như cây đa lực lưỡng đứng đó, vươn tỏa khí thế của cả một thời kỳ, mặc cho rễ cành đây đó còn nhiều thô tháp. Tuy nhiên, thơ hay của Nguyễn Mỹ không chỉ có thế. Bên cạnh "Cuộc chia ly màu đỏ", một số tuyển thơ cũng thường đưa thêm vào bài thơ "Con đường ấy" của ông. Nhà thơ Vũ Quần Phương, trong lời giới thiệu tập "Thơ Nguyễn Mỹ" nhắc tới ở trên đã từng nhận xét: "Ở "Cuộc chia ly màu đỏ", "Con đường ấy", Nguyễn Mỹ đã lập được đường bay của mình, riêng biệt, độc đáo, rất có ý nghĩa với sự cách tân của cả thi đàn...". Vậy, bài thơ "Con đường ấy" như thế nào mà được đương kim Chủ tịch Hội đồng Thơ - Hội Nhà văn Việt Nam đánh giá cao đến vậy?
Cuối cùng thì Đại hội Hội Nhà văn Việt Nam cũng kết thúc và một BCH mới đã ra đời. Mời các bạn nghe phát biểu của Tân Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Nguyễn Quang Thiều
Thơ thầy Đức hồn hơn, hiền hơn; thơ thầy Dung sắc cạnh, táo bạo, hiện đại hơn. Còn Mã Giang Lân hình như là sự dung hòa giữa thơ của hai vị trước. Bằng lối khuyên của nhà thơ Thanh Thảo, tôi phải “hết sức kiềm chế” để đọc thơ thầy Lân. Và… nhận ra: Mã Giang Lân - bền lòng thơ và Mã Giang Lân - hiện đại thơ.
NTT: Hơn tháng nay, nhà văn Sơn Tùng – tác giả Búp sen xanh – nằm ở Trung tâm cấp cứu A9 bệnh viện Bạch Mai. Ông sinh năm 1928 tại Diễn Châu quê tôi. Khi biết tin ông nhập viện tôi đang ở xa, nhưng cũng kịp gọi điện báo tin cho bạn bè đồng hương đến thăm ông. Rồi tôi cũng kịp thăm ông trước đại hội nhà văn. Chị Hồng Mai vợ ông cùng với con trai luôn túc trực ở bên. Ông khó nhận ra người quen nữa. Nhưng khi chị nói tên tôi, tay ông bỗng nhiên vẫy vẫy như muốn bảo lại gần hơn… Dưới đây là bài viết của Thiên Sơn vừa đăng trên trannhuong.com. Xin giới thiệu cùng bạn đọc.
Thái Doãn Hiểu biểu dương Điền Ngọc Phách: “Tài sản Điền gia còn lại là gì sau chừng ấy năm làm lụng cấy gặt vất vả gian nan? Giữa cuộc đời lận đận ba chìm bảy nổi chín lênh đênh, Điền Ngọc Phách đã trình làng bảy tập thơ mà hầu hết chỉ là những bản nháp, tập dượt để chuẩn bị cho sự ra đời của một điệu thơ riêng kết tinh trong thi tập “Giọt tâm”, đặc biệt là giai phẩm Trắng Thu”. Trên con đường gập ghềnh hành hương về thánh địa của thơ ca, Điền Ngọc Phách đến muộn. Cũng chẳng sao, nổi tiếng sớm chỉ tổ phải oằn vai gánh nặng. Năng lực có nghĩa lý gì khi thời gian chưa đủ độ chín và thời vận không bén mảng đến cùng ta? Giữa “Lãnh địa cô đơn”, Điền Ngọc Phách lảnh lót cất lên một tiếng “Chim hót cuối chiều”. Tôi rất thích thú được giới thiệu với bạn đọc một nhà thơ công nhân thực thụ”
Có thể những ý kiến trên đây của tôi sẽ bị coi là bi quan và quá nghiêm khắc. Tuy nhiên, đó thật sự là những suy nghĩ chân thành của bản thân tôi. Và, với những gì được phát biểu một cách chân thành thì chỉ có thể đúng hoặc sai, chứ không thể có ác ý.
Đã gọi Văn nghệ Trẻ tất nhiên các biên tập viên đều còn trẻ, gọi là trẻ nhưng cũng ngót nghét bốn mươi cả, chỉ vì đám nhà văn già chúng tôi cũng hơi đông, sống cũng hơi lâu nên bọn họ vẫn được gọi là nhà văn nhà thơ trẻ. Họ chẳng những trẻ mà còn hơi quái nữa, đều là những kẻ đất nứt trồi lên, rách giời rơi xuống, đanh đá, đáo để, chưa từng sợ ai.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.