“Con trẻ luôn nhìn vào tấm gương của cha mẹ mà làm theo. Mình sống đàng hoàng, tử tế thì các con cũng học được cách phân định những điều đúng sai, lương thiện, tốt xấu mà làm theo” - nhà thơ Tôn Nữ Thu Thủy.
Thanh Thảo là một trong những người đi tìm đường của thế hệ mình. Anh có nhiều chất liệu thơ ca, giàu sự quan sát, nhưng giàu hơn ở chất trầm tư. Vẻ đẹp của đời sống, sự quyến rũ, những động lực về tâm lý, nỗi đau thầm lặng, sự mất mát của chiến tranh, niềm tin vào chân lý, một thứ chân lý mà anh không dễ dàng nói ra, và không hẳn là đồng nhất với thứ được ca tụng công khai, nhưng niềm tin ấy rõ ràng.
Tuổi thơ tôi sống trong khung cảnh thanh bình chỉ được một thời gian ngắn ngủi, rồi chiến tranh lan rộng càng ngày càng khốc liệt, tôi phải lưu lạc vào sống tại Vũng tàu..rồi Sài Gòn. Sài Gòn một thành phố xa lạ nhưng cũng rất đỗi thân quen, một thành phố luôn luôn sôi động với đủ mọi thành phần xã hội.
Sở thích trở lại những năm tháng ấu thơ, tự ăn thế giới nội tâm đầy nữ tính, nên phụ nữ thường sa vào “lối viết thân thể” và “lạc thú thân xác”. Nhưng “thái độ tự yêu mình của phụ nữ chỉ làm cho họ nghèo nàn đi, chứ không hề làm họ thêm phong phú: không hề làm gì khác ngoài việc tự ngắm nghía mình, rốt cuộc, họ tự thủ tiêu mình”
Nhà thơ Phan Vũ - thành viên cuối cùng của tạp chí Giai Phẩm - giờ đã sang tuổi cửu tuần. Ông sống lặng lẽ trong một căn nhà giữa mảnh vườn cây cối um tùm thiếu bàn tay chăm sóc, mà cũng là xưởng vẽ. Vẽ, trò chuyện đôi khi với mấy bạn trẻ vì quý mến mà tới thăm ông, đang là niềm vui thú hiện tại.
Giai đoạn ba mươi năm chiến tranh cách mạng 1945 - 1975, thơ viết về cuộc kháng chiến của dân tộc là tiếng hát tự hào của cái “ta” nhân danh dân tộc, nhân danh chính nghĩa. Thơ viết về chiến tranh giai đoạn này là một “dàn đồng ca” với âm hưởng chủ đạo là cảm hứng sử thi. Thơ đã trở thành vũ khí chiến đấu, cất lên thành lời kêu gọi, thành khẩu hiệu, mệnh lệnh tiến công.
Cũng xin tư riêng một chút, là, với Thu Bồn, tôi còn là một người em đồng hương Quảng Nam. Và còn một điều tôi hay giữ riêng trong lòng mình nữa:
Thu Bồn chính là thần tượng từ lúc tuổi thơ; khi bắt đầu cầm bút tập làm thơ, tôi đã từng tự họa chân dung Thu Bồn dán ngay trên bàn học của mình từ thời còn cắp sách.
Và tôi tin, ngàn ngàn năm sau, hồ dễ ai quên được hai câu thơ gói cả một nhân tình này của ông: "Về đi em chợ chiều đã vãn/ Hãy mua cho anh một gói nhân tình...".
Trong nền thơ Việt Nam đương đại, Trần Tuấn (SN 1967 tại Hà Nội) là cây bút sung sức đáng kể nhất ở Đà Nẵng. Từ Cầm gió (1998) đến cú đột khởi Ma thuật ngón (giải thơ Bách Việt 2008) là hành trình của một người viết dám cực đoan cự tuyệt những vờ vĩnh, dễ dãi, sáo mòn thường thấy.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.