Trải một số phận long đong vất vả, nhà văn Nga Alexander Romanovich Belyayev (1884 - 1942) vẫn không ngừng khám phá và sáng tạo, để lại những thiên truyện khoa học viễn tưởng bất hủ: Đầu giáo sư Dowell, Bột mì vĩnh cửu, Người cá, Người bay Ariel…
Nếu tôi nhớ không lầm, thì tôi quen Hữu Thỉnh rất bình thường, đó là buổi chiều tối một ngày đầu Đông năm 1978, tôi vừa cùng Nguyễn Trí Huân từ trại viết Khu V ra đến Hà Nội. Nguyễn Trí Huân thì đã quen Hà Nội trước khi đi B nên xuống ga Hàng Cỏ cái là Huân tếch về Nhổn, nơi có mẹ và em gái Huân đang chờ sẵn. Còn tôi, đây là lần đầu được triệu ra Hà Nội để định cư và theo học khóa I viết văn Nguyễn Du.
Nhà văn Nguyễn Kiên, tên khai sinh: Nguyễn Quang Hưởng, sinh ngày 02/4/1935; quê quán: xã Vạn Phúc, Hà Đông, Hà Nội. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Do tuổi cao, sức yếu, nhà văn Nguyễn Kiên đã từ trần vào hồi 19h5p ngày 25/2/2014 (tức ngày 26 tháng Giêng năm Giáp Ngọ). Lễ viếng từ 10h00 ngày 04/3/2014 (tức ngày mùng 4 tháng Hai năm Giáp Ngọ). Lễ truy điệu và đưa tang vào lúc 11h30p cùng ngày. An táng tại Đài hóa thân Hoàn vũ (Văn Điển, Hà Nội).
Vẫn mang tinh thần “Chúng tôi làm thơ ghi lấy cuộc đời mình” (Hữu Thỉnh) nhưng âm hưởng chủ lưu của bài thơ Những tháng năm ở rừng không phải là tái hiện một cái nhìn sử thi về quá khứ hào hùng đã qua.
Bây giờ, tôi mới tự hiểu, vì sao cũng trải qua chiến tranh, cũng ở chiến trường 5 năm như nhiều người khác, mà tôi tuyệt đối không nhận được bất cứ một sự khen thưởng nào, dù đó là huân chương, huy chương, thậm chí bằng khen. Bây giờ, tôi mới hiểu, thì ra, mình chỉ là kẻ lang thang qua chiến tranh.
Tuy nhiên, sau sự xuất hiện khá ào ạt chỉ khoảng 10 năm, tho Tân hình thức đã chững lại. Nếu không nhanh chóng đổi mới, dòng thơ này có nguy cơ không tránh khỏi bế tắc. Một là, người sáng tạo ra nó ngoài chất “thiên bẩm” nghệ sĩ còn phải có sự học thực sự mới có thể làm được những bài thơ kiểu này. Hai là, số đông độc giả người Việt vốn rất ưa cái gọi lànhịpvàvầntrong thơ, mà dòng thơ này lại có xu hướng thoát ly khỏi nó.
Đã từ lâu tôi vẫn nghĩ và tin rằng: quê hương của nghệ thuật là Tự Do, và nghệ thuật đích thực phải thoát thai từ những con người sáng tạo có đầy đủ quyền làm người, cùng tinh thần trách nhiệm đối với cộng đồng xã hội của họ; và lớn hơn nữa là đối với con người.
Đỉnh doạ viết về tôi đã lâu, nhưng tôi nghĩ sống gần nhau quá, hiểu nhau quá lại thường khó viết; và lại nghĩ, chắc hắn cũng chả viết về tôi làm gì. Nay bỗng dưng hắn meo cho bài viết và bảo “thích thì thích không thích thì thôi”. Vậy tức là hắn thích thì hắn mới gửi. Tôi đọc cái giọng bơn bỡn của hắn, thấy hắn vẫn là một văn tài. Cứ tẩm ngẩm thế, mà hắn tẩn hết tiểu thuyết này đến truyện ngắn khác. Giải vồ cả đống. Viết về bạn văn cũng nhiều. Bạn nào cũng rưng rức dưới mắt hắn, con mắt ngầu ngầu dại dại khi hớp phải rượu ngon. Thì cứ đăng lên cho hắn bõ công mài bút…
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.