Gần đây đọc báo ở Thư viện Trung ương Quân đội, tôi thấy trên Báo Vệ quốc quân số 31 ngày 1/11/1948 có bài thơ "Tây Tiến" của Duy Liên, giấy báo loại cũ, mỏng tang, màu vàng ố, chữ in mờ, không ghi thời gian sáng tác, cuối bài có viết: Mai Châu một buổi chiều.
“họ đã vẽ những bức chân dung về tôi/đứa buồn cười nhất trong cuộc đời/ mà người mẫu không hề có mặt/ trong thế kỉ của họ”(Du Nguyên)Du Nguyên trong Khúc lêu hêu mùa hè – Tập thơ mới đây được Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành – đem lại cho độc giả một giọng thơ lạ, rất nữ tính và cá tính, một suy tư về tuổi trẻ khác với những gì nhẹ nhàng đèm đẹp vốn rợn ngợp trong rất nhiều sáng tác của người trẻ đương đại. Sinh năm 1988 tại Nghệ An, hiện Du Nguyên sống và làm việc ở Hà Nội.
Nhiều năm nay, các tòa báo thường xuyên nhận được những tập thơ mới xuất bản của các tác giả gửi đến với nhịp độ ngày càng tăng. Để đáp lại thịnh tình quý báu đó, nói chung, BBT đều rất muốn trích đăng lên báo để giới thiệu với bạn đọc, nhưng chỉ chọn được rất ít, còn lại rất tiếc chưa đạt yêu cầu. Hình như thơ ta đang có vấn đề, có lẽ khái niệm thơ (trữ tình) và ca vè đang bị nhầm lẫn, gây khó khăn cho việc cảm thụ. PV đã có cuộc trao đổi với nhà thơ Nguyễn Vũ Tiềm về đề tài này.
Người phụ nữ ngoài đời đã đẹp, lại đẹp lên rất nhiều trong thơ. Ngay ở thời phong kiến trọng nam khinh nữ, thời “Đau đớn thay phận đàn bà…” thì Thúy Kiều vẫn là một nhan sắc “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” một tài năng“Tay tiên một vẩy đủ mười khúc ngâm” một đức độ dẫn tới can trường “Rẽ ra để thiếp bán mình chuộc cha”. Trong dòng chảy của văn học hiện đại Việt Nam, chân dung phái đẹp trong thơ thời chiến ngày càng đẹp hơn.
Nhà thơ Hoàng Trần Cương sinh năm 1948. Quê quán Đặng Sơn, Đô Lương, Nghệ An. Ông tốt nghiệp Đại học Tài chính Ngân hàng Trung ương, từng là người lính tham gia chiến đấu ở chiến trường miền Nam, Lào, chiến trường Tấy Nam, các mặt trận phòng không phía bắc. Sau chiến tranh, ông làm Kế toán trưởng của báo Nông nghiệp Việt Nam, rồi làm chuyên viên kế toán tài chính kinh doanh của Bộ Tài chính. Trước khi nghỉ hưu, ông là Tổng biên tập Thời báo Tài Chính Việt Nam.
Hai tác giả trẻ nhận giải thưởng của Hội Nhà văn Hà Nội cho hai lĩnh vực vốn thường thuộc về các bậc cao niên là lý luận phê bình và dịch thuật. Một nhà nghiên cứu trẻ viết sách về một đề tài hiếm ai thực hiện rồi dịch sách sử kinh điển; những cây bút trẻ làm mưa làm gió trên thị trường sách giải trí... Không có gì lạ khi nhận định những người trẻ đã và đang đặt dấu ấn của họ trên văn đàn trong nước.
Trần Nhã Thuỵ khởi thảo Hát vào năm 2008, tức là không lâu sau khi ra mắt cuốn tiểu thuyết đầu tiên Sự trở lại của vết xước. Nếu ở cuốn thứ nhất, Thuỵ có từng tâm sự, đại ý rằng, “… không biết [tác phẩm] là tới đâu nhưng mình nghĩ sẽ được nhiều người chia sẻ”, thì với Hát, Thuỵ đã làm được nhiều hơn thế…
“Tuấn có hỏi cụ Tú Phan Khôi:- Người ta bảo rằng bài “Tình già” của bác đăng trong Phụ Nữ Tân Văn là thơ mới đấy. Cụ Tú cười oang oang:- Mới cái mốc xì! Bài “Tình già”, tui làm theo điệu thơ cổ phong của Tàu, chớ mới cái gì!”
Nhắc lại 85 năm cuộc đời, 60 năm cầm bút của Lưu Quang Lũy - Lưu Trùng Dương, mới càng thấy ông là một người đáng nể, cả với tư cách công dân và vai trò nghệ sĩ…
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.