Có thể nói, khi đọc thơ, ai cũng có cho riêng mình một định nghĩa về thơ, một quan niệm về yếu tính của thơ, phản ánh trung thực “tầm đón nhận” (kiến văn, năng lực cảm thụ, gu thẩm mĩ…) của mỗi người…
Phong trào Thơ mới dù đã đem đến cho độc giả nhiều bài thơ hay, song cũng sẽ khiến ta có cảm giác trống vắng nếu như thiếu đi một “Tống biệt hành” của Thâm Tâm.
Hiển hiện trong tôi dáng một người đàn ông H’re nhỏ bé đang cùng con cọp rình chung một mục-tiêu-mồi là cô sơn nữ đang khỏa thân giữa dòng suối mát. Đó là cái sự “rình” trong Cơn Khát mồi giữa một Con Người bên này bờ và một Con Thú bên kia bờ suối vắng
Tôi thả mình đi bộ quanh hồ Hoàn Kiếm, rảo trên các phố, trong đầu tôi suy nghĩ lung tung. Ở bờ hồ, tôi lại gặp những người đói và rách, cả những em bé… Một câu hỏi vụt đến: làm sao hết cảnh lầm than đói rách bần hàn này? Tôi trở về căn gác nhỏ. Giữa đêm đông, đói và rét, tôi lấy giấy đốt để sưởi ấm, ngồi vào bàn và viết.
Trung tâm nghiên cứu Quốc học Việt Nam và NXB Hội Nhà văn vừa xuất bản một ấn phẩm quý, rất quý, đó là “Nguyễn Tuân – Chuyện văn chuyện đời” với khuôn khổ cỡ 16x24cm, có độ dầy 366 trang với 87 bài viết bằng những câu chuyện giai thoại gần như huyền thoại và “hút” người đọc ngay từ những trang mở đầu. Với nhiều cây bút, những người cùn
Chiều tối hôm qua (17/5/2016), tôi nhận được điện thoại của nhà thơ Lê Văn Sơn - Chủ tịch Hội VHNT Quảng Ngãi báo tin Trầm Thụy Du- Tổng biên tập Tạp chí Sông Trà đã đột quỵ và đang cấp cứu tại bệnh viện.Tôi đang chuẩn bị đi Hà Nội họp chưa ghé thăm anh được. Xin giới thiệu bài viết này như một lời cầu mong anh sớm qua cơn nguy kịch để tiếp tục sóng bước với nàng thơ.
Bây giờ… một ngày đông tháng Chạp anh đã ra đi. Anh không kịp cùng vợ con, bè bạn đón tết Ất Mùi, nhưng thơ anh cơ hồ như đã đón sớm tết cho mình, gửi lại cho đời những gì cần gửi, rồi thanh thản ra đi mà chẳng ai hay biết: Gửi mùa xuân kịp về cho mai nở/ Những lộc mới đang âm thầm mở cửa/ Nhựa rộn ràng như máu gửi thân cây/ Máu rộn ràng như rượu gửi tim say/ Chảy mênh mang trong tôi hồn túy lúy (Chỉ cần thấy màu xanh của lá).
Khoái nhất vẫn là khi nghe Phùng tiên sinh đọc thơ. Tôi lờ mờ rằng có khi thơ ông đọc hay hơn thơ ông viết? Và thơ của người khác cũng thế? Cái tạng Phùng Quán có lẽ cũng na ná như Maia bên trời Nga thì phải? Cứ là phải kiếm, phải tạo cho những tạng ấy một thứ như là quảng trường, một đám đông thì là sang sảng thì là hào sảng phải biết?
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.