Hội thảo nhà văn Việt - Mỹ: Có tổng cộng 15 tham luận được đọc (trong số 17 tham luận và nhiều ý kiến đăng ký phát biểu) của các nhà văn Mỹ và Việt Nam. Bao quát chung chính là Con đường của cái đẹp mà các nhà văn Việt – Mỹ đã cùng nhau đi suốt 20 năm qua.
Theo thiển ý của tôi, để thanh thản quãng đời còn lại, tốt nhất là ông nên trả lại những gì người ta đã dành cho ông (học hàm, học vị, danh hiệu, giải thưởng). Ôm nó làm gì để trong lòng canh cánh bao nỗi hận. Và, nếu có thể, hãy tìm đến một nơi nào đó trên hành tinh này, mà ở đó người ta có thể ban thưởng cao hơn, xứng tầm với trí tuệ của ông.
Tôi muốn hỏi Nguyễn Khoa Điềm rằng tự đáy lòng ông thì làm quan hạnh phúc hay làm thi sỹ như bây giờ hạnh phúc. Nhưng tôi đã không hỏi. Đấy cũng là câu trả lời khó cho tất cả những người làm quan không chỉ thời này mà ở mọi thời. Bởi có bao nhà thơ, nhà văn khát khao làm quan. Nhưng đó cũng là khát khao chân chính nếu muốn làm quan để làm cho đời một cái gì đó có ích. Còn làm văn chương để mượn danh làm lợi cho cá nhân mình và làm cho người đọc nhầm hiểu cái đẹp thì còn có tội hơn làm một quan tham. Nhà thơ đoạt giải Nobel quốc tịch Mỹ gốc Nga - J. Brodsky - có nói về hai nhà thơ Nga rằng: Một người lừa đảo về nội dung, còn người kia lừa đảo về mỹ học. Cái người lừa đảo về nội dung làm cho bạn đọc lạc đường chỉ một thế hệ. Nhưng người lừa đảo mỹ học có thể làm cho bạn đọc lạc đường mười thế hệ.
Lưu Quang Vũ có một người em gái hiền thảo và tận tụy, người đến hôm nay vẫn lặng lẽ đứng sau lo lắng, chăm sóc tất cả mọi việc in ấn, xuất bản, phát hành và tổ chức giới thiệu các tác phẩm của anh đến với công chúng yêu thơ cả nước. Người ấy là PGS.TS Ngữ văn Lưu Khánh Thơ hiện đang công tác ở Viện Văn học.
Chiều ngày 1/6, đoàn nhà văn cựu chiến binh Mỹ sang tham dự Hội thảo “Văn học Việt Nam – Hoa Kỳ sau chiến tranh” (do trường Đại học Văn hóa Hà Nội và Trung tâm William Joiner phối hợp tổ chức) đã được tiếp kiến Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết tại Hà Nội.
Lần đầu tiên bước vào lãnh địa phê bình văn học, mình bắt chước tiền nhân chơi luôn một phát đốt cháy giai đoạn, nhảy từ người đọc lên “Phê Bình Sự Phê Bình” , khỏi phải quá độ làm gì cho nó hao hơi. Mình không có bản lĩnh của những người tốt nghiệp từ “Trại Viết” cho nên cứ tằng tằng chơi theo bài bản của một bài Tập Làm Văn hồi đang còn học cấp 2 là : Mở bài, Thân bài, và Kết luận cho nó đúng với cái học hàm (răng) .
Trong khuôn khổ Hội thảo Văn học Việt Nam - Hoa Kỳ sau chiến tranh (diễn ra từ ngày 28/5 đến 3/6), một nhân vật được cho là một trong những “sứ giả văn học đầu tiên” đưa văn học Việt sang Mỹ là nhà văn Lê Lựu không có mặt do sức khỏe không tốt. Chiều muộn hôm qua, 30/5, đoàn nhà văn cựu binh Mỹ thuộc Trung tâm William Joiner (WJC) đã đến thăm nhà văn Lê Lựu tại nhà riêng vừa để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm không thể nào quên, vừa để mời Lê Lựu đi Hòa Bình tham dự Hội thảo sẽ khai mạc vào sáng ngày 2/6 tới…
Đỗ Trung Quân là nhà thơ nổi tiếng với nhiều bài thơ hay. Nhưng nói về Đỗ Trung Quân mà bằng cách liệt kê hết ra đây thì chắc phải đến… giao thừa! Và như nhận định nhiều người thì chỉ cần một bài thơ Quê hương được nhạc sĩ Giáp Văn Thạch phổ nhạc, có lẽ từ già đến trẻ nhắc tới tên anh không mấy ai không biết! Nhưng thơ Đỗ còn được rất nhiều nhạc sĩ nổi tiếng phổ nhạc như Vũ Hoàng, Lã Văn Cường, Phú Quang...
Con dâu Phạm Thảo Nguyên của nhà thơ Thế Lữ thổ lộ: “Tới bây giờ, bố mẹ chúng tôi đã mất cả rồi, lâu rồi. Bốn anh em phía chồng tôi cũng đã ra đi hết. Những người đó chưa bao giờ cần giải thích cho ai cả. Còn tôi, tôi phải viết những dòng này vì cuộc đời âm thầm của mẹ chồng tôi, không nên để âm thầm mãi, như thế không công bằng. Và để các con, các cháu hiểu, thương và hãnh diện vì cụ”. Nhờ vậy, chúng ta mới có cơ hội biết được một người đàn bà tên gọi Nguyễn Thị Khương lầm lũi làm điểm tựa cho tài năng Thế Lữ những ngày khởi nghiệp: “Tôi còn nhớ một chuyện xảy ra hôm đám hỏi của chúng tôi. Lúc nhà trai đến, gia đình nhà gái với đầy đủ họ hàng, bạn bè, thân thuộc đang ra tiếp đón vui vẻ, thì một bà bác tôi vì không biết bố chú rể là ai, tới hỏi mẹ chồng tôi rằng : "Thưa cụ, thế cụ ông nhà ta làm gì ạ?", và mẹ đã trả lời : "Dạ, nhà tôi đi diễn kịch". Một người bạn thân của tôi nghe được, chạy vào nhà trong nói với hai chúng tôi rằng: "Trời ơi, sao cụ bà kỳ thế! Cụ không trả lời là nhà tôi là nhà thơ, là nhà văn,.. mà lại bảo là "nhà tôi đi diễn kịch!". Hai chúng tôi đứng yên lặng nắm tay nhau, chỉ cười không trả lời lại. Vì trong đáy lòng, chúng tôi hiểu rõ rằng, cụ bà răng đen mà ai cũng cho là nhà quê kia, đã tỏ ra rất yêu chồng và hiểu sâu xa những đam mê, những mơ ước cuả cả đời ông. Mẹ không phân biệt nhà thơ hay nhà văn hay người làm kịch, mà nói ra thật đúng điều chồng mình suốt đời say mê. Đó chính là "được làm kịch, được xây dựng nghề kịch" khi xã hội Việt Nam mới manh nha kịch nói, khi đi hát đi diễn kịch còn là xướng ca vô loài"
Việt Nam đã chính phục trái tim của không ít người lính Mỹ ngay trong những ngày tháng ác liệt nhất của chiến tranh, nhờ không gì khác chính là những vẻ đẹp bí ẩn trong chiều sâu văn hóa của mình - các nhà thơ Mỹ khẳng định trong cuộc Bàn tròn trực tuyến về Việt Nam trong cái nhìn đổi thay của người Mỹ.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.