Gần một đời người làm thơ, sống giữa Sài Gòn với bao nhiêu thăng trầm dâu bể, có những ngày đói rách, lang thang. Bạn bè thì nhiều, có kẻ nhớ người quên sống khắp cùng đất nước, nơi đâu cũng để lại trong tôi ít nhiều kỷ niệm. Có những chuyện vui, cũng không ít chuyện buồn. Mỗi ngày đi qua, mỗi người bạn thoáng qua trong đời đều lưu giữ mến thương trên dặm đường lang bạt tình yêu văn nghệ khó phai. Một trong những người bạn thơ tuy gần gủi không nhiều, nhưng để lại trong tôi một hình ảnh đẹp, nhân ái và chân thành, đó là nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh.
Có lẽ, ngay từ những tác phẩm đầu tiên, tác giả đã đặt vấn đề tìm kiếm câu trả lời muôn thuở: “Văn chương là gì?” Ở đây, Phan Hoàng Phương mượn ý của Trần Dần, Phùng Quán để nói về mình trong nỗ lực đó (bài Đi trong mưa gió).
Người viết bài này bị ám ảnh suốt hơn một tháng nay câu thơ thiệt hay của Đinh Thị Thu Vân: “Những câu thơ em viết mất linh hồn”. Đại từ Em trong câu thơ này có thể vừa là Đinh Thị Thu Vân, lại cũng có thể không phải là Đinh Thị Thu Vân
- Năm mới đây là năm mới Tây, tức là Tết Dương lịch. Tết cổ truyền của ông bà còn gần một tháng nữa. Có người, mà trí thức hẳn hoi nhé, còn đề xuất ta nên dồn hai cái Tết làm một, chỉ đón Tết Dương thôi. Nghĩa là ta đón Tết chung cùng với toàn thế giới. Bỏ Tết Âm. Ông nghĩ thế nào, thưa nhà thơ Trần Đăng Khoa?
Gần một đời người làm thơ, sống giữa Sài Gòn với bao nhiêu thăng trầm dâu bể, có những ngày đói rách, lang thang. Bạn bè thì nhiều, có kẻ nhớ người quên sống khắp cùng đất nước, nơi đâu cũng để lại trong tôi ít nhiều kỷ niệm.
Em nghe chăng tiếng gọi của nỗi buồn
Khi bóng quạ ngậm mảnh trăng lam
Bay chập chờn trên từng ô ngói vỡ
Suốt trăm năm trong ngôi chùa bóng đổ
Người nay sao đã lãng quên rồi
Lấy cảm hứng từ nhạc Jazz và hội họa trừu tượng, hầu hết những tác gia thể nghiệm đều trẻ. Họ có khuynh hướng trở thành những trí thức tự do, phóng túng, thoát ly văn hóa chính thống, không tuân theo những quy ước chung, đứng ngoài các học viện và phê bình một cách thẳng thắn xã hội “trưởng giả” Mỹ.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.