Ngày nhỏ ở với mẹ tôi ở Đoàn ca múa nhân dân Trung ương, tôi biết có hai diễn viên múa mẹ tôi rất yêu quý và thân thiết, là hai chị cùng tên Quỳnh: chị Thúy Quỳnh và chị Xuân Quỳnh.
“Nga đến, trên con đường lát gạch Bát Tràng rêu phủ dưới vòm sáng vắt ngang mái tóc. Thanh từ trên tràng kỷ lẳng lặng ngồi dậy, cố giấu đi phút xáo động của niềm hân hoan. Là nàng, người con gái vẫn nhặt hoa hoàng lan với chàng thuở nhỏ….”. Những dòng văn nhẹ như áng thơ ấy dẫn Thanh bước vào tình yêu tuổi trẻ, dẫn ta bước vào thế giới trong như một mảnh trời xanh của Thạch Lam.
Thông thường “Úp mặt vào tường” thì chỉ nhìn thấy bức tường mà thôi, cố gắng nữa thì vẫn chỉ chạm đến cái chân tường là cùng. Chấm hết. Nhưng con mắt của nhà thơ khác lắm
Tôi cho rằng các nhà thơ đổi mới đích thực hôm nay đang có những cách tân được dư luận chú ý là những nhà thơ đã biết cách giữ được đặc thù của ngôn-ngữ-thơ trong chuyển động đổi mới của những con chữ
Sự kiện không chỉ đánh dấu sự trở lại đầy ấn tượng của một trong những nhà thơ hàng đầu Việt Nam, mà còn mở ra một không gian nghệ thuật đa chiều, nơi văn chương và hội họa hòa quyện, tạo nên một tổng thể nghệ thuật độc đáo, sâu sắc.
Do yêu Truyện Kiều, mê Truyện Kiều nên thế kỷ này đến thế kỷ khác, người dân Việt nghĩ ra nhiều cách thưởng thức Truyện Kiều khác nhau: Vịnh Kiều, Bình Kiều, Ngâm Kiều, Ru Kiều, Lẩy Kiều, Bói Kiều, Đố Kiều... Và như vậy, các “bộ môn” trong văn hóa Việt đã được mở rộng; không gian văn hóa Việt theo đó cũng được mở rộng thêm.
Lễ viếng vào hồi 12h ngày 19.02.2025, tại nhà tang lễ thành phố Hà Nội, 125 phố Phùng Hưng; Lễ truy điệu vào hồi 13h ngày 19.02.2025, hỏa táng cùng ngày tại Đài hóa thân Hoàn vũ, Văn Điển, Hà Nội.
Phùng Quán là một con người huyền thoại. Không. Tôi không nghĩ thế. Bởi vì Phùng Quán là nhà thơ của nhân dân. Đọc thơ Phùng Quán tôi tin ở con người; Tin ở văn chương.
Nhà thơ Yến Lan hiền lành giản dị và dí dỏm. Như mọi người đều biết ông là thành viên của nhóm Bàn thành tứ hữu. Cũng như Chế Lan Viên, Yến Lan sống bằng nghề tự do: dạy học tư.
Trong trận chiến đấu, có một chiến sĩ bị thương, nhưng anh đã tựa mình vào một xác xe tăng bắn tiếp cho đến khi kiệt sức. Lại một viên đạn nữa xuyên vào thân thể, làm anh hy sinh trong tư thế đứng thẳng, tay vẫn kẹp súng hướng về phía quân thù làm chúng hoảng sợ. Lê Anh Xuân rất xúc động với hình ảnh này nên đã viết thành bài thơ Dáng đứng Việt Nam...
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.