Theo dòngcủa Thạch Lam là một tập tiểu luận phê bình tập hợp những bài báo đăng rải rác trên hai tờ báoNgày NayvàChủ Nhậtvào thời điểm 1939 đến 1940. Tập sách mỏng này là một đặc sắc bởi đây là tập lý thuyết văn nghệ độc nhất của Thạch Lam, của nhóm Tự lực văn đoàn và của cả văn học mới trước 1940.
Những “ngày tháng ngao du” đây đó, Bùi Giáng thường dừng chân ở các ngôi chùa và quen biết đàm đạo với rất nhiều vị thiền sư, tăng ni, cư sĩ cũng như các nhà nghiên cứu Phật học ở Sài Gòn...
Đầu năm 2005, Đồng Đức Bốn phát hiện bị ung thư ở giai đoạn cuối. Sau đó là mấy chục bài báo viết về thơ anh. Nhưng chính trong năm 2005, vừa chống chọi với bệnh tật, Đồng Đức Bốn vừa làm những câu thơ, những bài thơ “gan ruột” nhất.
Nói đến thơ ca thời kỳ chống Mỹ, cứu nước, không thể không nhắc đến một người, đó là nhà thơ Phạm Tiến Duật. Ông như thể được sinh ra để làm thơ về cuộc chiến tranh chống quân xâm lược Mỹ và bè lũ tay sai của toàn Đảng, toàn quân và toàn dân ta và để trở thành đỉnh cao của thơ ca thời kỳ này.
Với tác phẩm của Hồ Anh Thái, có lẽ không cần phải băn khoăn là hiện đại hay hậu hiện đại. Hàng loạt ấn phẩm: Người và xe chạy dưới ánh trăng, Tiếng thở dài qua rừng kim tước, Trong sương hồng hiện ra, Bốn lối vào nhà cười, Tự sự 265 ngày, Cõi người rung chuông tận thế, SBC là săn bắt chuột v.v... và bây giờ là Dấu về gió xóa, tác giả đã chinh phục độc giả bởi lối viết "mới" và "lạ". Mỗi lần xuất hiện là một lần gây hứng thú, lần này với cuốn tiểu thuyết hơn 300 trang, Dấu về gió xóa, NXB Trẻ ấn hành năm 2012, Hồ Anh Thái tiếp tục làm mới chính mình và làm mới khẩu vị người đọc.
Đà Linh quê Tam Giang, còn tôi, Nguyễn Tam Mỹ, Nguyễn Kim Huy quê Tam Mỹ cùng Huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam. Đến trung tâm thị trấn Núi Thành, trên đường thiên lý Bắc Nam - quốc lội 1A, ta bắt gặp một cột đèn xanh đỏ duy nhất, thì rẽ lên phía núi là quê chúng tôi - cận núi, rẽ xuông phía biển là quê anh - cận biển. Một người văn đàn anh Núi Thành so với tôi, Nguyễn Tam Mỹ, Nguyễn Kim Huy... đã ra đi. Mượn bài viết của Phạm Thị Phong Lan gửi nén hương lòng viếng anh (Mai Bá Ấn).
“Viết về bất cứ danh nhân nào người ta thường phải nhắc đến nơi chôn nhau cắt rốn cũng như dòng dõi huyết thống của danh nhân đó - ở đây chúng tôi muốn nói đến Bùi Giáng với Bùi tộc Vĩnh Trinh”.
Cái nổi bật ở những truyện ngắn của nhà văn Đà Linh không phải kỹ thuật, mà là giọng văn. Cái giọng tưng tửng, khô khô, nhiều khi như tường thuật lạnh lùng. Nhưng giấu bên dưới cát khô lại có một mạch nước ngầm nhân ái...
Chiều qua (20.9), dự lễ tưởng niệm Bùi Giáng ở Nghĩa trang Gò Dưa (TP.HCM) xong, lão thi sĩ Trần Đới, 82 tuổi - tác giả thi phẩm Tảo mộ lênh đênh, đã nói chuyện với chúng tôi một cách say mê về Bùi Giáng, mở đầu vỏn vẹn với bốn chữ Bùi Giáng đạt đạo.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.