Nhà thơ Trần Hữu Dũng kể: “Cách đây một tháng, tôi biết anh Ba đang nằm bệnh viện nhưng ông giấu không cho ai biết. Nhân dịp tôi mới in tập thơ nên mượn cớ điện thoại mời ông đi ăn sáng để tặng sách nhằm thăm hỏi sức khỏe ông ra sao. Vậy nhưng anh Ba nói ông đang ở Bình Phước nên tôi không gặp được, vì nếu cố tình tìm gặp thì thế nào cũng bị ông rầy một trận. Anh Ba là vậy, khi bệnh tật hoặc có chuyện buồn là ông né hết mọi người”. Chị Như - cô con dâu rất được nhà thơ Chim Trắng quý kể lại về những phút cuối cùng trên giường bệnh của ông: “Cha phát hiện ung thư gan khoảng 3 tháng trước khi mất. Hôm cuối cùng đưa ông vào bệnh viện, ông còn rất tỉnh táo thế nhưng chỉ một giờ sau là hôn mê. Trước khi ông hôn mê, bác sĩ dùng dây cột ông để chích thuốc do ông bị cơn đau hành. Nhưng ông đã không cho cột dây và nói: Tôi là người tự do, người tự do thì không thể bị trói. Nói rồi ông lịm đi”.
Ta mừng vui khi Từ Hải xuất hiện và cứu Kiều ra khỏi lầu xanh, ta hả hê khi Từ giúp Kiều báo ân báo oán, nhưng ta cũng quá hụt hẫng khi Từ đồng ý chiêu hàng để rồi chết một cách oan uổng. Nhưng tại sao Từ phải làm vậy ? Từ mắc mưu chăng ? Hay Từ vụng suy tính, vội nghe lời Kiều ? Không, trong lòng ta Từ Hải một người anh hùng sống với chữ tình trọn vẹn.
Ngày nay, có ý kiến cho rằng chủ nghĩa hiện đại đã được thay thế bằng chủ nghĩa hậu hiện đại; rằng thời kỳ hiện đại đã chấm dứt và bây giờ là thời kỳ hậu hiện đại. Tuy nhiên, thực chất cái gọi là chủ nghĩa hậu hiện đại có phải chỉ là sự ảnh hưởng hay sự nối dài của chủ nghĩa hiện đại không? Chúng tôi xin trình bày lại vấn đề này như sau…
Nhà thơ Chim Trắng đã qua đời lúc 19h15 ngày 28-9-2011, hưởng thọ 74 tuổi. Nhà thơ Chim Trắng tên thật Hồ Văn Ba, ngay từ thời niên thiếu đã rời quê nhà Bến Tre đi theo kháng chiến. Sau năm 1975, nhà thơ Chim Trắng có nhiều năm đảm nhiệm cương vị Tổng Biên tập báo Văn Nghệ TPHCM. Về hưu, ông chọn một mảnh đất nhỏ ở Bình Dương để ẩn cư, thỉnh thoảng tự lái xe thăm viếng bạn bè. Tuổi già cộng với nhiều căn bệnh hành hạ, nhưng nhà thơ Chim Trắng không muốn phiền hà đến bất cứ ai. Trước khi thả hồn bay vào mịt mờ, nhà thơ Chim Trắng chuẩn bị sẵn di chúc, khảng khái đề nghị tang lễ của ông không cần phải tổ chức theo bất kỳ nghi lễ gì, cũng không cần điếu văn, cứ để linh cữu ông tại căn nhà quen thuộc D18/17 khu dân cư Thuận Giao, thị xã Thuận An, tỉnh Bình Dương cho bằng hữu đến tiễn đưa ấm áp và ân tình!
Tạp chí Tri Tân đã không mất nhiều lời để thương hiệu hóa một vật phẩm văn chương. Ngày nay, trong các hiệu sách, TNVN, thay vì đôi cánh lãng mạn, là những cành tre cành trúc dân dã ngoài trang bìa nhưng hấp dẫn ở lời chua “tái bản có chỉnh lí bổ sung”. Song không một ai giải thích rõ “chỉnh lí bổ sung” ở điểm nào, do ai, dựa vào đâu [ít ra phải nói dựa vào bản 1988] để độc giả khỏi lần hồi năm Hoài Thanh mất và xác tín đó không phải là việc làm đáng quí của người đã về thiên cổ gần ba mươi năm.
Với khổ thơ đầu trong bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ, Hàn Mặc Tử đã khắc họa tính chất lưỡng trị một cách sâu sắc và độc đáo. Đó là sự lồng xoắn vi diệu giữa hai bức tranh thơ.
Theo chúng tôi, đối chiếu các trường ca tiêu biểu hiện đại cũng như đương đại, do sự tác động của hoàn cảnh xã hội, những sự kiện hào hùng xuất hiện dày đặc trong đời sống cộng đồng ảnh hưởng trực tiếp vào văn chương, khuynh hướng trường ca kết hợp hai yếu tố tự sự và trữ tình (trong đó tự sự là chủ đạo) vẫn là một dòng chảy liên tục phát triển, một phía khác có xuất hiện nhiều tác phẩm theo khuynh hướng cách tân mà yêú tố trữ tình là chủ đạo.
Cho đến bây giờ, Bùi Giáng vẫn còn là một hiện tượng lạ và kì thú trong dòng văn học Việt Nam. Những nhà phê bình trong và ngoài nước mấy chục năm nay đã tốn không ít giấy mực, thậm chí đấu khẩu nhau để nhằm chỉ một mục đích là giải thích hai câu hỏi: Bùi Giáng là ai? Nên hiểu thơ Bùi Giáng như thế nào? Có kẻ gói thơ thi sĩ họ Bùi và cả con người ông vào một chữ “Điên”. Người lạc quan thì dành cho ông hai chữ “Thiên tài”. Lại có ai đó trộn hai tên gọi trên để thành một cái tên nghe ngồ ngộ mà cũng có lí : “Thiên tài Điên”
Hàng mã kí ức, tôi cố gắng trung thành với “sự thật” mình từng trải nghiệm. Nếu với tiểu thuyết đầu tay Chân dung cát, tôi đi sâu vào chẩn bệnh những thói tật của Chăm, thì qua cuốn thứ hai này, chủ yếu tôi muốn làm bật lên tinh thần văn hóa Chăm, tâm hồn Chăm. Cho nên, không có chuyện tránh va chạm hay vấn đề nào khác ở đây cả.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.