Đọc những “suy nghĩ về nghệ thuật” của Huy Cận và chùm thơ của Chế Lan Viên ở Tạp chí thơ số này, người đọc bất chợt phát hiện ra rằng, dù viết bằng hai thể loại khác nhau, nhưng những suy tư, trăn trở về nghệ thuật thơ của hai nhà thơ lớn này có những điểm gặp nhau khá thú vị. Tất nhiên, theo hai cách cảm nhận khác nhau của hai thể loại văn xuôi và thơ.
Ngày 10 tháng 11 năm 2020, tại Học viện Khoa học xã hội, số 477 Nguyễn Trãi, Thanh Xuân, Hà Nội, NCS. Nguyễn Thị Mỹ Hiền đã bảo vệ thành công Luận án Tiến sĩ Văn học; Chuyên ngành: Văn học Việt Nam; Mã số: 9 22 01 21; Người hướng dẫn khoa học: PGS.TS. Lưu Khánh Thơ và TS. Mai Bá Ấn.
Trong số bạn văn của tôi ở Hà Nội, Đỗ Bích Thúy là nhà văn tôi thường coi là bạn văn tâm đắc. Sự tâm đắc không cứ là bất cứ cái gì cũng thản nhiên trùng hợp. Tôi là tạng viết đa nhân cách; những truyện ngắn dữ dội, ngôn ngữ trần trụi, gai góc, sần sùi như gạch ngói Thổ Hà, hay thô mộc như đá ong trong Nhà Ba hộ, Vàng xưa, không làm cô thích bằng những truyện ngôn ngữ dung dị, mạch văn thơ, êm chảy như Gửi đại tá chờ thư hay Cõi ảo.
Huỳnh Phan Anh trong “Hàn Mặc Tử hay là hiện hữu của thơ” đã băn khoăn với hàng loạt câu hỏi: “Trong ám ảnh của cái chết, trong thôi thúc của thời gian, trong khả hữu của hư vô toàn diện, đâu là cơ hội sau cùng của thi sĩ? Đâu là sự cứu rỗi cho phận số hữu hạn? Phải chăng đó là niềm tin ở một đấng? Phải chăng đó là phút huy hoàng mãnh liệt và đầy ắp? Phải chăng đó là sự kêu đòi hay nguyện cầu vô vọng?”
“Tôi ngoái lại và dòng sông ngoái lại…”, là câu thơ chấm lửng ở cuối bài “Chiều rời xa thành phố” (2014), biểu cảm nỗi day dứt kéo dài, chưa biết khi nào lịm tắt trong lòng người thơ đa cảm. Tôi ấn tượng câu thơ này của Nhà thơ-Đại tá Trần Đình Việt. Lần đầu thoạt đọc, ngỡ là sự hoài niệm. Nhưng, đọc lần nữa, rồi lần nữa, sự ngoái lại đã vượt và đi xa khỏi nỗi hoài niệm đơn thuần. Bởi, không chỉ là tôi, mà tôi đi liền với dòng sông – dòng sông thực và dòng sông trữ tình, mở ra, khêu gợi, cấp cho ngoái lại có thêm vỉa tầng ngữ nghĩa ngoài/lớn hơn hoài niệm.
Chúng tôi vừa nhận được chùm thơ lục bát của tác giả trẻ Nguyễn Tuấn, thạc sĩ- giáo viên văn trung học tại Hải Phòng. Tuy mới xuất hiện trong Làng Thơ nhưng Nguyễn Tuấn đã bước đầu có được một giọng thơ lục bát mộng mỵ với những giao cảm nội tâm khá tinh tế, sáng trong mang nét độc đáo của riêng anh. Xin giới thiệu chùm thơ lục bát mới mẻ này
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.