Tôi giữ nguyên cách phiên, chỉ chấm câu lại cho gần cách chấm câu người xưa hơn. Chỗ nào không thể chuyển thành cách chấm câu hiện đại tôi để trong ngoặc đơn. Ta sẽ thấy chính cách chấm câu này mới sát với nghệ thuật tác giả.
Cuốn tiểu thuyết Phúc lành của đất của nhà văn Na Uy Knut Hamsun (1859 – 1952, giải Nobel năm 1920) mở ra bằng một khung cảnh huyền hoặc, như khung cảnh quen thuộc trong các saga Bắc Âu vậy: một vùng đất không dấu chân người, chỉ có những đầm lầy và rừng rậm kế tiếp nhau.
Nếu vặt trụi hết những chức tước của Hữu Thỉnh, chỉ để còn trơ lại cái cục thơ của anh thôi, lại đem riêng cái cục thơ ấy đặt lên bàn cân, lại không phải cái bàn cân của Hội nhà văn đương đại, cũng không phải cái bàn cân của cái nhà nước mà anh từng là một “ông nghị”, thì thơ Hữu Thỉnh sẽ nặng nhẹ sao nhỉ?...
Như một quy luật hiện sinh, thời gian qua đi là miên viễn không bao giờ trở lại. Sự nghiệt ngã ấy chính là bi kịch của phận người, con người không thể nào nắm giữ, níu kéo được được thời gian. Triết gia Heraclite đã xác quyết: “không ai có thể tắm hai lần trên cùng dòng sông”, cuộc đời mỗi người không thể sống hai lần…
Như vậy sự xung đột giữa cái khác và cái giống nhau tạo nên quá trình cân bằng. Thơ đầy rẫy sự chú ý, tập trung, khả năng so sánh và hồi tưởng, một mặt mang lại thấu hiểu, mặt khác làm tăng nỗi lo âu ở người đọc, đối diện với cái giống và cái khác.
Dường như phần lớn phụ nữ làm văn chương đều là một cuộc dấn thân nghiệt ngã cho những đam mê bất tận. Nhiều người đã phải đánh đổi cả hạnh phúc gia đình hay bổng lộc, quyền chức. Tuy trong cuộc dấn thân ấy không phải ai cũng về tới đích mà có khi chỉ là những cuộc phiêu lưu kỳ thú, khiến họ phải trả một cái giá đắt hơn gấp nhiều những gì họ tưởng. Dù vậy, tôi vẫn rất trân trọng và cảm phục những người phụ nữ như thế.
Đổi mới với ý thức xây dựng một cơ sở mỹ học mới từ ngay trong thực tế nội tình văn học ở trong nước là điều quan trọng nhất. Đó là điều mà các thế hệ nhà văn đổi mới trong 30 năm qua đã làm được.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.