Là tác giả của 4 tập thơ, 2 CD âm nhạc, dịch giả của trên 10 tập thơ, tiểu thuyết, truyện ngắn của nhiều tác giả nổi tiếng trên thế giới, từng giành nhiều giải thưởng của Trung ương và địa phương về sáng tác và dịch thuật, nhưng nhà thơ Triệu Lam Châu (cán bộ giảng dạy Trường Cao đẳng Công nghiệp Tuy Hoà, tỉnh Phú Yên) nói rằng, hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời cầm bút của ông là hoàn thành dịch "Nhật ký trong tù" của Bác ra tiếng Việt và Tày bằng thể thơ lục bát.
Theo lí luận nhận thức, biểu tượng là hình thức cao nhất của trực quan sinh động. Biểu tượng xuất hiện trên cơ sở những hiểu biết về sự vật, do tri giác đem lại, là hình ảnh của sự vật được lưu giữ trong chủ thể nhận thức khi chúng không còn hiện diện nữa.
Khi nghiên cứu về thơ và trường ca sau năm 1975, hầu hết các nhà nghiên cứu không thể thoát ra khỏi sự ám ảnh của thơ (Bao gồm cả trường ca) của Thanh Thảo. Những bài viết về thơ và Trường ca sau 1975 đều nhắc đến ông với tư cách là một trong những nhà thơ tiêu biểu và là người mở đầu cho sự xuất hiện rầm rộ của Trường ca sau 1975. Phát hiện kiểu tư duy hiện đại, đầy tính triết luận, ngay cả trong giọng điệu ngợi ca của thơ ông cũng là một khám phá thú vị và có giá trị, mở thêm một lối tiến vào thế giới thơ Thanh Thảo.
Những bức ảnh rồi sẽ ố vàng, các chứng nhân lịch sử một mai sẽ về với lịch sử và cát bụi, chỉ có những câu thơ, những áng văn hay là sẽ còn lại mãi với thời gian Xã tắc lưỡng hồi lao thạch mã/ Non sông nghìn thủa vững âu vàng.
Nhiều nhạc sĩ gọi nhạc Trịnh Công Sơn là nhạc bình dân. Tôi tuyệt đối thích thứ nhạc được gọi là “bình dân” này. Nhạc Trịnh, kỳ lạ thay có thể được hát trên sân khấu sang trọng của Nhà hát lớn, bởi những diva danh tiếng nhất, cũng có thể được hát trong phòng trà qua một giọng ca chưa gặp thời và cả những đêm lửa trại sinh viên sôi nổi. Các nghệ sĩ lớn thích nghe Trịnh, người bình dân thích Trịnh, mẹ tôi giờ vẫn mê nhạc Trịnh, và đứa con gái 8 tuổi của tôi cũng thuộc Trịnh qua những bài hát lấy làm lời ru, và vì mẹ nó luôn nghe Trịnh vào mỗi sáng chủ nhật hanh hao nắng trời. Nghệ thuật sao không thể là 10 trong 1. Sao cứ phải hàn lâm thì xua đám đông đi còn cái gọi là bình dân thì đông đúc những người chân lấm tay bùn. Nhạc Trịnh đến được với nhiều trái tim người nghe, không phân biệt sang hèn, đẳng cấp, học nhiều hay ít học.
Tôi đọc đi đọc lại bài thơ Ngày xưa này và với trí nhớ không đến nỗi nào, và với các tài liệu có trong tay để khẳng định Nguyễn Thị Ngọc Hòa (NTNH) nói một cách không văn hoa là đã ăn cắp có phần liều lĩnh, nhưng lại thể hiện sự thấp kém về trình độ làm thơ cũng như ăn cắp thơ của mình. Vì bài Ngày xưa in trên trang 50 và 51 là một tập hợp vụng về từ hai bài thơ Lục bát tuổi 50 và Bao giờ lại đến ngày xưa của nhà thơ nữ Đặng Nguyệt Anh (ĐNA) đã từng được công bố trên văn đàn từ năm 1998. Và rộ lên trong những năm 2000 và 2001.
"Con đường" trong sáng tạo nghệ thuật của Trịnh Công Sơn quả thực có sức biểu cảm hiếm có nếu chưa muốn nói là độc nhất. Và rồi đây "con đường nằm nghe nắng mưa" [Em còn nhớ hay em đã quên], trong lòng thành phố, con đường Trịnh Công Sơn, sẽ là minh chứng tuyệt vời về sự trân trọng một tài năng âm nhạc đã làm rung động tâm hồn con người thuộc nhiều lứa tuổi, nhiều cảnh ngộ, nhiều thân phận. Mà cuộc đời thì ngắn ngủi nhưng nghệ thuật thì dài lâu!
Năm 25 tuổi (1964), nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lên Blao dạy học, ở đó ông viết nhiều bức thư gởi về một người - người mà ông gọi bằng tên riêng là: dao - ánh - hướng - dương (viết thường như tên một loài hoa) đang nở…
Vào hồi 18h ngày 31/3/2011, tại Trung tâm văn hóa Pháp, 24 Tràng Tiền, Hà Nội, buổi tọa đàm “Đời và thơ Lê Đạt – Bóng chữ ngả dài trên Đường chữ” do công ty sách Bách Việt và Trung tâm Văn hóa Pháp tại Hà Nội phối hợp tổ chức sẽ diễn ra long trọng với sự tham gia của nhiều diễn giả là các nhà văn, nhà thơ, nhà lý luận phê bình nổi tiếng: nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên, nghệ sĩ sân khấu Ngọc Thụ (người em thân thiết của thơ Lê Đạt), chị Đào Phương Liên (con gái út của nhà thơ), cụ Trần Đĩnh (bạn vong niên của cố nhà thơ)…
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.