Đề tài, vốn được xem như một mảnh đất mời gọi những người viết gieo trồng và gặt hái. Nhưng thật lạ, cũng từ đó, với tài năng tái cấu trúc thành thế giới nghệ thuật riêng của mình, nhà văn đã giúp đề tài có tầm vóc hơn. Nó không bạc màu, cũ kĩ mà xanh tươi và mênh mông như một thảo nguyên rộng lớn lôi cuốn những cây bút đi sau. Ấy mới là lúc nhà văn đã tri ân được “mảnh đất” đã làm nên tên tuổi của mình.
Cái chết của văn hào Maksim Gorky vào ngày 18/6/1936 đặt ra nhiều câu hỏi mà cho đến tận hôm nay vẫn chưa có câu trả lời thoả đáng. Ông qua đời một cách tự nhiên hay bị các bác sĩ đầu độc? Và vì sao Stalin lại không thích ông, nhà văn ngợi ca con người và thành quả cách mạng? Bài trả lời phỏng vấn của nhà văn Pavel Basinsky, tác giả công trình nghiên cứu vừa mới được xuất bản về Maksim Gorky, nhân 75 ngày mất của ông, sẽ lý giải điều đó: “Gorky là “cửa sổ lớn mở ra châu Âu” mà mặc dù Stalin đã đóng chặt lại bằng việc cách ly ông với cộng đồng thế giới, nhưng dù sao vẫn thường xuyên bị “lọt gió”!”
Điều đặc biệt là thông qua hàng trăm trang thư tình mà Dao Ánh đã cất giữ tận đáy lòng gần nửa thế kỷ nay, người đọc không những được thưởng thức những trang thư tài hoa lấp lánh mà còn được thâm nhập sâu vào thế giới nội cảm phong phú của Trịnh Công Sơn, từ đó hiểu sâu hơn về ca từ và con người Trịnh Công Sơn.
Ba cuộc tranh luận này, nhìn bề ngoài đã trải qua ba giai đoạn khác nhau, về lý luận xem ra có sự phát triển và tiến bộ khá lớn, song thực chất, về tư duy lý luận cả hai bên lại giẫm chân tại chỗ.
Vừa biết tin có cuộc thi sáng tác thơ và ca khúc “Đây biển Việt Nam” do báo VietNamNet phối hợp với Hội Nhạc sĩ, Hội Nhà văn Việt Nam đồng tổ chức, nhạc sĩ Trương Quý Hải đã liên lạc ngay tới BTC để gửi gắm những tâm sự tha thiết về trường ca “Người Việt Nam” – mối duyên lớn đã khởi nguồn chính từ những bài phóng sự về Hoàng Sa do phóng viên VietNamNet thực hiện.
Nhà thơ Ngô Minh phản biện: Nhờ bạn đọc comment trên blog Quà tăng xứ mưa mà tôi biết được anh Huy Thắng có bài viết trên tờ Văn nghệ Công An ngày 17/8/2011 (và in lại trên lethieunhon.com) về bài viết “ Phùng Quán- Bội Trâm, tình yêu bấp chấp tai ương” của tôi. Bài viết này tôi in trên báo Đang Yêu của Nguyễn Quang Thiều và trên blog của tôi. Trước hết tôi cám ơn anh đã đọc bài viết của tôi và góp ý. Tôi định không trả lời, vì những điều “trao đổi” của anh không tập trung vào chủ đề chính của bài viết, mà chỉ những điều vụn vặt. Nhưng tôi nghĩ anh đã có bài trên công luận thì mình cũng trả lời lại cho bạn đọc rõ, khỏi hiểu nhầm. Tôi xin đi vào từng điểm mà anh trao đổi…
Văn nghệ sĩ muốn sáng tạo thì phải hiểu thấu mọi điều từ nội tâm con người đến mọi sự việc hành động của toàn xã hội. Anh cô đơn, không hòa đồng với mọi người thì làm sao hiểu được họ? Những điều anh viết ra sao có được hơi thở cuộc sống? Những điều anh bịa ra rất dễ quái đản! Không, văn nghệ sĩ, trong đó có các nhà thơ nhà văn phải có một tâm hồn lộng gió thời đại thì mới mong có được những tác phẩm có sức sống.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.