Vị vua yêu nước Hàm Nghi có số phận hết sức kỳ lạ, nhất là gần đây hàng trăm bức tranh do ông sáng tác khi bị lưu đày ở xứ người đã được phát hiện. Xúc động hơn, một hậu duệ của Hàm Nghi ở Pháp đang tiến hành nghiên cứu để xuất bản về sự nghiệp nghệ thuật của ông vua có tâm hồn nghệ sĩ…
Văn học đô thị Việt Nam chỉ thực sự có và triển nở từ 1932. Khi xã hội hình thành các yếu tố dân sự: báo chí xuất bản tương đối tự do, văn chương từ chỗ văn hóa quà tặng thành văn hóa hàng hóa, tầng lớp trí thức Tây học như là chủ/khách thể của văn học mới ra đời.
Trong các tác phẩm văn chương, có những thân phận văn học ám ảnh người đọc không dứt, nhưng trong đời thực nhiều thân phận của người viết văn cũng chẳng kém cạnh gì. Những thân phận chìm nổi trong cuộc đời đôi khi là hoạn nạn là bất hạnh với người đời, nhưng với người viết nhiều khi nó lại là “món quà” của thượng đế ban tặng, bắt họ phải nhận dù muốn hay không, để làm hành trang, là trải nghiệm vô giá phải trả bằng mồ hôi và nước mắt, thậm chí bằng máu, bằng sự khổ đau của kiếp người. Có lẽ khi đón nhận những “món quà” của số phận như vậy thì chỉ có một điều có thể cứu rỗi họ đó là cây bút và trang giấy trắng. Cuộc đời đã giống như một pháp trường, đến khi đối diện với trang giấy trắng cũng đâu dễ dàng gì. Thôi thì ta cứ đón nhận thành tâm với cuộc đời và trang giấy trắng.
Trong hơn mười năm kháng chiến chống Mĩ cũng vậy, có thể xem yêu nước như một sự tiếp nối tự nhiên giữa lịch sử và thời cuộc, như một sự hòa hợp, gặp gỡ tự nhiên giữa tâm tư con người và tinh thần của thời đại, trong tâm hồn người viết, qua ngòi bút của từng tác giả, làm thành một giai đoạn quan trọng của văn chương Việt Nam, nếu muốn nghiên cứu mười năm văn học này như một lát cắt thời gian. Vậy phẩm chất yêu nước ấy thể hiện ở những nét tiêu biểu nào?
Yêu thơ, sống trọn vẹn từng phút giây đắm say với thơ chưa đủ, Đoàn Ngọc Thu thể hiện tình yêu, sự tôn thờ đó bằng việc chị sẵn sàng bỏ ra một khoản tiền lớn để tôn vinh thơ ở một hình thức khác mới lạ hơn, hấp dẫn hơn, sành điệu hơn và đương nhiên cũng tốn kém hơn mà trong giới văn nghệ sĩ Việt Nam hiện nay chưa ai từng làm. Đó là làm video cho thơ - poem video.
Suốt 62 năm trong “cõi tạm”, cuộc đời Trịnh Công Sơn bao phủ bởi rất nhiều chuyện tình lãng mạn. Nhưng định mệnh vẫn cứ bắt ông phải đứng trước cái kết thúc buồn của tình yêu.
Ngày đầu xuân 2015, tôi có dịp ngồi nói chuyện với Trương Đăng Dung trong không gian sáng tạo của Trung Nguyên. Những câu chuyện xoay quanh nghĩa lý của tồn tại, sự sống và nghệ thuật. Điều khiến tôi suy nghĩ nhiều chính là những ý niệm của Trương Đăng Dung về căn nguyên của hiện sinh. Ông liên tục nhắc lại rằng con người sinh ra đã là một thất bại. Bởi lẽ, y - con người, đã sinh ra, lập tức phải đối diện với cái chết.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.