Chín năm ngày mất của nhạc sĩ tài hoa Trịnh Công Sơn cũng là thời gian mà tên tuổi Sơn lại càng vang lên trong tâm thức mỗi người. Cảm nhận về âm nhạc của Trịnh Công Sơn thì mỗi người một vẻ. Xin giới thiệu một góc cảm nhận của Mai Bá Ấn.
Thơ Ý Nhi đằm thắm, và điềm đạm. Như tính cách chủ nhân của nó. Thơ chị không đao to búa lớn đã đành, mà không cả cố tình triết lý cao siêu, hay làm bộ cách tân dữ dội. Vậy mà thơ ấy vẫn đi vào lòng người, vẫn được nhiều người yêu thích.
Trong dịp nhà dân tộc nhạc học - GS.TS Trần Quang Hải về Việt Nam điền dã chuẩn bị cho hồ sơ di sản hát xoan đệ trình UNESCO, Tiền phong có cuộc trò chuyện cùng ông về di sản và những gì thật sự là âm nhạc Việt Nam.
Nhà phê bình Nguyễn Hòa lên tiếng: "Tôi nghĩ, để đánh giá một cuốn sách, người viết cần đọc kỹ, trước khi đánh giá hãy diễn tả đúng những gì đã có trong cuốn sách. Nhiều khi, người đọc căn cứ vào đánh giá của báo chí mà tìm đọc hay không tìm đọc, hoặc “nói theo”. Đọc Sợi xích trong tương quan với các đánh giá đã đăng trên báo chí tôi đồ rằng, có tác giả chưa đọc sách vẫn bình luận như đọc kỹ lắm rồi. Như một người nhận xét: “Có thể thấy Sợi xích chỉ dừng lại ở ngưỡng miêu tả tâm lý nhân vật hời hợt nhưng lại dành “cao trào” gần như từ đầu đến cuối cho chuyện phòng the”. Nếu đã đọc cuốn sách sẽ thấy, dù là tương đối thì trong Sợi xích làm gì có tình trạng “dành “cao trào” gần như từ đầu đến cuối cho chuyện phòng the”. Lại có người trách cuốn sách in sai tên Giám đốc NXB Hội Nhà văn là Phạm Trung Đỉnh nữa chứ. Đến bài "Lê Kiều Như: Sợi xích... xích chân ai" thì tôi chán hẳn. Bằng vào giới thiệu của tòa soạn đã đăng bài báo và tác giả tự giới thiệu đây là bài viết “cận cảnh chỉ tiết, khách quan nhất”, tôi lại thấy tác giả tỏ ra có năng lực hành văn ngang ngửa với Lê Kiều Như, còn phân tích tác phẩm thì như đang chuẩn bị... dự thi đại học khối C!"
"Tôi kể rằng hơn 30 năm nay tôi ròng rã nghe nhạc của anh. Lần đầu tiên tại Huế, một đêm mưa rét lạnh mùa đông, lúc tôi lên 17 tuổi. Tôi yêu thích liền lời thơ, điệu nhạc dung dị và bức tranh "nhạc", mặc dù phải thú thật là không hiểu gì cả. Thật ra tôi cảm nhận mơ hồ nhưng không biết diễn đạt là hiểu cái gì và như thế nào. Chỉ thấy là rất thích. À, vết lăn, vết lăn trầm..., đàn bò vào thành phố." Nhân kỷ niệm 9 năm ngày mất của Trịnh, Bickhe.org xin giới thiệu bài viết của TS Nguyễn Công Phú
Là Phó chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội và đang công tác ở Viện Văn, nhưng từ nhiều năm nay, nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên (bạn bè thân mật gọi Nguyên “đầu bạc”) với kiến văn sâu rộng và tài ăn nói “quảng bá” của mình, lại là một chàng “em-xi” rất có duyên với các “sô” văn chương đắt khách.
Khi về tới Đà Nẵng, ngủ một đêm rồi, sáng hôm sau gặp lại uống cà phê, chợt chúng tôi…sửng người khi nghe Vũ Hữu Định nói: Hình như anh em mình vừa đi Huế về ? Trời ơi, còn “hình như” gì nữa, rõ ràng mấy anh em, có Định, đi Huế chơi hai ngày về cơ mà! Định cười có vẻ bối rối: Thế mà tao cứ tưởng anh em mình vẫn ở Đà Nẵng! Thì đúng là anh em mình đang ở Đà Nẵng, nhưng mình mới đi Huế về mà! Định tỏ ra bối rối: Thật vậy à ? Mình mới đi Huế về thật à ? Vậy mà tao chả nhớ gì cả!
Nhà văn Trần Kim Trắc đã bước vào tuổi 82 nhưng ông vẫn còn rất minh mẫn, tinh anh và vẫn... viết! Những truyện ngắn của ông với một giọng văn hóm hỉnh đọc qua một lần là không quên.
Đối với một nhà thơ, làm một bài thơ theo yêu cầu như thế không khó. Nhưng vì đây là làm ca từ, phải phù hợp tương đối với “e” nhạc của nhạc sĩ, để nhạc sĩ dễ làm phần nhạc, và để phần lời với phần nhạc phối hợp nhuyễn với nhau “như cơm với cá”, nên cũng không dễ. Đông Trình qua quá trình sáng tác ca từ cho Đình Thậm viết nhạc, anh đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm. Tới mức, phần lời “ăn” với phần nhạc của Đình Thậm còn hơn cả “cơm với cá”. Nghe rất vào, rất dễ…tỉnh ngủ.
Trong Bát nhã tâm kinh, toàn bộ thế giới vật lý và tâm lý với lục căn, lục trần, lục thức, cho đến thuyết tứ diệu đế và thập nhị nhân duyên – nền tảng của tư tưởng Phật giáo – đều bị quét sạch trong cơn lốc phủ định toàn triệt của hai chữ BẤT và VÔ
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.