Từ hôm nay (21/01/2010), Bichkhe.org sẽ mở một Chuyên mục "Chuyện nhà văn" để lần lượt giới thiệu những nét riêng cá tính tạo nên phong cách của văn nghệ sĩ với một góc nhìn thoáng bằng những câu chuyện vừa vui, vừa hấp dẫn lại cũng vừa bổ ích. Nhà thơ Thanh Thảo sẽ "chủ xị" chuyên mục này. Rất mong được các nhà văn, nhà phê bình và bạn đọc tham gia.
Câu chuyện đầu tiên xin được giới thiệu là về Nhạc sĩ, Thi sĩ Văn Cao - Người mà trong cuộc đời mình, Thanh Thảo vốn rất kính trọng và thâm tình. Phụ họa ăn theo là bài thơ "Trầm tư Văn Cao" của Mai Bá Ấn
Khi người bạn thơ bất hạnh của tôi là Nguyễn Ngọc Hưng được giải thưởng thơ dành cho người tàn tật thế giới, không biết có phải vì do xúc động trước bài thơ, trước nghị lực của một con người mà chính tôi và Hưng cũng không ngờ nhạc sĩ tài danh Trịnh Công Sơn đã phóng bút vẽ bức tranh minh họa cho bài thơ của Hưng. Bức tranh ấy được Hưng chọn làm bìa cho một tập thơ của chính Hưng. Cũng chính vì hồn Nhạc đầy Họa này chăng mà nhạc Trịnh xưa nay đã trở thành những gợi mở cho các Họa sĩ tung nét cọ của mình để cùng Trịnh tải hồn vào cuộc sống, trong đó HS Phạm Mùi là người thể hiện cảm hứng này nhiều nhất trong sáng tác của mình (Mai Bá Ấn)
Nhà văn Dạ Ngân kể về cuộc tình tốn nhiều âu lo phiền muộn của mình bằng chất giọng lanh lảnh, hài hước của người đàn bà gốc Đồng Tháp: “ Anh Nguyễn Quang Thân bị tiếng sét chứ tôi thì không. Tôi không “chấm” anh ấy ngay đâu. Anh ấy rất bụi, rất phong tình, rất bạo mồm, đó là cái vẻ ngoài được xù lên thường trực để gỡ gạt lại cuộc hôn nhân đang tan rữa, vừa để chòng chành dọc đường vừa là sĩ diện nữa”
Bickhe.Org số trước đã đăng bài phỏng vấn nhà văn Nguyễn Đình Chính với nhan đề: "Làm con Nguyễn Đình Thi cũng mệt lắm chứ!". Dù sao ai cũng có cảm giác cái bóng to lớn của "Nhà văn cha" đã một phần "che khuất" ông "Nhà văn con"... Nhưng thôi, chuyện văn chương ngựa chạy đường dài, ai lường trước được. Có điều "cha nào con nấy", cha tài con cũng tài. Có khi, do điều kiện lịch sử thời của "cha "chưa cho phép "cha " thể hiện hết lòng mình, trong không khí đổi mới và hội nhập này, khi người cha đã đi vào bất tử ở cõi vĩnh hằng, thì "ông con" lại có cơ hội phát tiết tinh anh để nói hộ "cha" những điều "cha " chưa nói hết! Thực ra, văn của Nguyễn Đình Chính xưa nay và gần đây với "Đêm thánh nhân" và "Ngày hoàng đạo" bằng bút pháp huyền ảo và truyền kỳ cũng không phải là loại văn bình thường... Bây giờ, từ cái rét tê cuối năm của Hà Nội, Nguyễn Đình Chính gửi vào cho Bichkhe.org một chùm thơ... Xem cái cách thử nghiệm "Tân hình thức" rồi tự "cài đặt sang Thơ tự do" trong bài "Lá thư mùa xuân gửi đi" và hai khúc đối thoại sau đó, ta nhận ra rõ ràng thơ Nguyễn Đình Chính cũng không thuộc loại... bình thường. Mời các bạn thưởng lãm cùng Bichkhe.org (Mai Bá Ấn)
Phùng Quán - nhà thơ nguyện "dùng dao viết văn lên đá" để đi trọn con đường thơ chân thật đã vĩnh biệt chúng ta đúng tròn 15 năm (22/01/1995- 2010). Nhân ngày giỗ ông, Bichkhe.org xin giới thiệu bài viết của Khương Duy và cùng tưởng nhớ thi sĩ bằng những câu thơ của chính ông: "Yêu ai cứ bảo là yêu/ Ghét ai cứ bảo là ghét/ Dù ai ngon ngọt nuông chiều/ Cũng không nói yêu thành ghét/ Dù ai dùng dao dọa giết/ Cũng không nói ghét thành yêu/ Tôi muốn làm nhà văn chân thật/ Chân thật trọn đời/ Ðường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi/ Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã..." (MBA)
Người đãng trí thì thi thoáng cũng có thể vào nhầm buồng. Nhưng vừa bước vào họ đã nhận ra ngay. Thầy Thảo thì không. Mặc dầu vật dụng trong buồng này sang trọng gấp mười vật dụng trong buồng của thầy. Riêng cái giường của thầy, hẹp mà trải chiếc chiếu mốc meo.
Chúng tôi quay trở lại tòa soạn Báo CAND, rót cho nhau những ly rượu đắng và lặng hồi tưởng những kỷ niệm còn chưa xa với một nhà thơ mà chúng tôi vẫn coi là anh, là bạn, vẫn kính trọng và xót xa. Nhà văn Hữu Ước cứ ngồi viết gì đó vào trang giấy trắng tinh gập nhỏ và chỉ bất giác tiết lộ cho tôi một câu: "Một thi sĩ dại khờ giữa thế giới người khôn".
Gần đây, thuật ngữ “hậu hiện đại” được giới cầm bút VN nhắc tới ngày một nhiều trong các cuộc hội thảo, toạ đàm và các bài phê bình, nghiên cứu. Phút đầu bỡ ngỡ, mới làm quen, nó được gọi một cách đầy nghi ngờ, như một hiện tượng “quái chiêu” hoặc có hơi hướng “tội phạm”: “cái gọi là hậu hiện đại”.
Kể lại một số kỷ niệm, như “Sau năm 1980, Báo Văn Nghệ và Hội Nhà văn mở lớp dạy tiếng Pháp ở trụ sở Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật, 51 Trần Hưng Đạo, có hôm nhà văn Nguyễn Đình Thi ghé qua, rất vui nói với chúng tôi: - Tôi vừa đọc trang thơ của các cô trên Văn Nghệ, thấy bài nào cũng được cả. Các cô đứng với nhau như thế, mỗi người một vẻ bổ sung cho nhau, hay lắm! Xuân Quỳnh cười rất tếu: Anh thấy chúng em có tài không ạ? Nguyễn Đình Thi làm vẻ nghĩ ngợi rồi gật gù: Tài chứ, tài nhất là cô nào cũng học hành chả đâu vào đâu, ngoại ngữ thì dốt đặc, mà viết lại hay mới chết chứ!”, cuối cùng nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn kết luận: “Nguyễn Đình Thi là người tài năng, uyên bác, hóm hỉnh và thông minh nhưng anh ít khi được sống thật với con người của mình”
Theo những người con gái của bà Yến, 30 năm làm vợ Hoàng Cầm, người ngoài nhìn vào, chỉ nhìn thấy những nhẹ nhàng, thanh thản, đường hoàng trên gương mặt bà, mà không sao thấy được hòn Thái Sơn đè nặng trên vai người phụ nữ bé nhỏ ấy.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.