Ta đã biết, Nguyễn Đình Thi là người đã được sự lựa chọn của dân (trong đó có giới văn nghệ là chính), của nước (đại diện là Đảng và Chính phủ) ở tất cả các thời kỳ, các giai đoạn của cách mạng. Nói rộng ra, đó là con người đã được lựa chọn của lịch sử qua quá trình đào luyện. Cũng như lịch sử đã chọn đúng. Tố Hữu, Huy Cận và Nguyễn Đình Thi ba người trẻ tuổi có tài năng văn nghệ để lãnh đạo văn nghệ. Đó là bộ ba có tính chất lí tưởng phải tụ lại với nhau để gánh vác trọng trách: Tố Hữu công tác Đảng, Huy Cận làm việc ở Chính phủ, Nguyễn Đình Thi hoạt động ở đoàn thể.
Triết học HHĐ chú trọng đến tính mông lung của ý nghĩa và tri kiến. Điều này thường được nghệ thuật HHĐ diễn đạt như là mối ưu tư về sự biểu thị và tự ý thức mang tính trào phúng (ironic self-awareness). Sự cáo chung của CNHHĐ đã được giải quyết bằng luận chứng triết học. Đại để có một số người đã cả quyết rằng trước đây có lúc chúng ta từng tin vào các ý niệm HHĐ nhưng bây giờ thì hết rồi, và kể từ nay chúng ta sẽ đặt niềm tin vào chủ nghĩa hiện thực phê phán (critical realism).
Tôi đã từ quá lâu rồi không có dịp ăn Tết ở Hà Nội để có thể so sánh với những cái Tết Hà Nội ngày tôi còn cắp sách tới trường. Nhưng chắc phải là khác, khác nhiều lắm! Nhưng có sao đâu, cuộc đời vốn thay đổi, con người cũng đổi thay, những thế hệ sau sống khác những thể hệ trước. Ngay Hà Nội cũng đã thay đổi rất nhiều, vì thế chuyện cái Tết bây giờ khác Tết ngày trước là chuyện bình thường.
Ông đã từng mấy lần đi qua Đồng Tháp Mười. Và trong những chuyến đi dài ngày vừa gian khổ vừa nguy hiểm đó, bao giờ nhà văn của chúng ta cũng mang sẵn trong bòng của mình…vài trăm lưỡi câu, với một cuộn dây nhợ câu. Cần câu thì khỏi lo, tới đâu kiếm tới đó. Cứ mỗi khi tới trạm, nhất là những trạm giao liên giữa đồng nước mênh mông, trong khi mọi người tranh thủ giăng võng nằm nghỉ thì Trang Thế Hy lọ mọ giở “đồ nghề” và…câu.
Ánhsáng và bóng tối vốn là hai phương diện quan trọng của cuộc sống, luôn luôn tồn tại bên cạnh nhau, bổ sung cho nhau. Trong hội họa, ánh sáng và bóng tối là một thủ pháp cơ bản được dùng để khắc họa con người và sự vật trong cuộc sống.
Những người sống gần gia đình nhà thơ Phạm Phú Hải không khỏi bất ngờ khi biết người đàn ông “điên” không còn sống ấy là người duy nhất đoạt giải thơ Bách Việt 2009, trao hôm 29/1.
Ông là một con hổ ẩn mình giữa thâm sơn cùng cốc của chính thân phận mình. Và “cọp chết để da, người ta chết để tiếng”, Phạm Hổ đã để lại nhiều tiếng thơm lành ngay sạch. Trong cuộc đời có được một người hiền đã là quí, có một nhà văn nhà thơ hiền còn quí hơn.
Nhà văn Lê Lựu không hề có ý định giấu giếm, che đậy nỗi bất hạnh của mình. Ông đã khóc khi kể cho tôi nghe những gì vừa diễn ra trong những ngày cuối năm này, khi mà bệnh tật thêm một lần nữa muốn quật ngã ông. Lần tai biến mạch máu não mới đây, ông nằm điều trị ở Viện 108 hơn 1 tháng. Cũng như hầu hết các lần vào viện trước, con cái chỉ đến thăm nom được đôi ba lần. Vẫn biết cha mẹ ốm là trách nhiệm của con cái chăm sóc phụng dưỡng, nhưng cuộc sống hiện đại, công việc nhiều áp lực, nhiều bận rộn, các con của Lê Lựu đã không thể túc trực bên bố thường xuyên được.
“Cái gốc” của nhà văn là các nhân vật của họ, nghĩa là những con người. Nhưng, cùng với nhân vật, nhà văn còn vinh danh được những gì mà con người tạo ra, những sản phẩm tuyệt vời của lao động con người. Tất cả đều là từ “Cái gốc”. Cái gốc đó-là Nhân Dân.
Chào Xuân mới, Bichkhe.org xin giới thiệu 2 bài thơ Tân Hình Thức đầu tiên của nhà văn Nguyễn Đình Chính sáng tác trong mấy tháng cuối năm 2009 . Đây là 2 trong 5 bài thơ THT của nhà văn đã được các bạn thơ Mỹ dịch ra tiếng Anh và in trong một tập thơ mới sắp xuất bản ở Hoa Kỳ .
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.