Năm 1992, đột ngột rời bỏ chốn đông vui ngay giữa trung tâm quận 3, TP.HCM, ông bảo “đi chỗ khác chơi”. Vậy rồi ông đi, tưởng là đi chơi ít lâu rồi lại về. Chẳng dè ông đi lâu thật lâu, đi từ tuổi 66 đi sang tuổi 81 mới lại thấy ông trở về thăm chốn cũ. Ngày đầu tiên, ông đến Củ Chi.
Tô Hoài thực sự là nhà văn chuyên nghiệp. Nghĩa là ông hoàn toàn sống được bằng nghề văn. Ngồi đâu, ông cũng viết được văn, kể cả trong những lúc hội họp. Có người còn kể rằng, trong một hội nghị quốc tế sang trọng, Tô Hoài ngồi ghế chủ tịch đoàn. Người ta ngạc nhiên khi thấy ông cứ lật sổ viết nhoay nhoáy. Tưởng Tô Hoài ghi biên bản hội nghị. Hoá không phải. Ông đang viết tiểu thuyết. Không ít tác phẩm nổi tiếng của Tô Hoài đã ra đời trong những hoàn cảnh đặc biệt như thế. Ta hiểu vì sao Tô Hoài có được một lượng sách thật đồ sộ: 175 tác phẩm, nhiều hơn gấp đôi số tuổi của ông. Đó là một con số ký lục mà không phái nhà văn nào trên thế giới cũng có thể đạt được. Chuẩn bị kỷ niệm một ngàn năm Thăng Long Hà Nội, tôi có dịp lân la hỏi chuyện ông, rồi cùng ông đi dạo quanh... phố phường Hà Nội.
Có một chàng thi sĩ thất tình. Người chàng yêu cắt đứt tình yêu với chàng để giữ mối quan hệ với một ông già cung phụng cho nàng nhu cầu vật chất. Chàng đau đớn nhận ra sự phù phiếm của thi ca.
Mười ba năm trước, cũng trong ngôi nhà bên cửa Đông thành Đồ Bàn ở huyện An Nhơn tỉnh Bình Định, cậu sinh viên là tôi lần đầu được gặp tác giả Bến My Lăng. Những ngày đầu tháng 3/2010, tôi trở lại ngôi nhà ấy lần thứ hai, nhà thơ Yến Lan đã về cõi vĩnh hằng tròn một con giáp. Nhưng ông vẫn còn mãi trong trí nhớ người yêu thơ và đặc biệt là trong trí nhớ người bạn đời của ông nay đã ngoài 90 tuổi.
Thư tịch cổ Trung Quốc còn ghi "Người phương Nam nói líu lo như chim hót". Chính do đặc điểm tiếng nói đầy ngữ điệu kết hợp cùng triết lý sống quân bình Âm Dương của gốc văn hóa nông nghiệp nên câu nói của người Việt thường đăng đối. Nói đã như thơ, chửi cũng có vần có điệu vì thế Nguyễn Đình Chính gọi "Chửi như hát hay" . Và theo Nguyễn Đình Chính thì "có thể gọi đây là một tạp văn , nhưng cũng là một bài nghiên cứu khảo sát của tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc"
Wislawa Szymborska là một trong số vài nhà thơ lớn nhất của thế kỷ XX vắt sang thế kỷ XXI, thơ của bà đạt tới độ trong thuần khiết và nó thường ở giáp ranh giữa cái nhận thức được và cái chưa thể nhận thức.
Tuy nhiên Camus lại trở nên nguy hiểm cho Sarkozy, bởi vì hơn mọi va chạm ý thức chính trị khác, Camus đã nhắc quần chúng Pháp nhớ rằng mối liên hệ của Sarkozy với văn chương, tóm lại, là một tai họa! Ở các quốc gia khác, người ta không đòi hỏi các chính trị gia phải đọc sách nhiều hay giỏi văn chương, nhưng nước Pháp mãi cho tới gần đây, vẫn là trường hợp ngoại lệ. Trong dịp vận động tranh cử 2006, Sarkozy đã thẳng thắn đòi loại bỏ tác phẩm La princesse de Clèves do Madame de La fayette trứ tác vào thế kỷ 17, cho rằng những cuộc thi nhập ngạch của công chức không nên có những đề tài hạch hỏi khó khăn và không thích hợp như vậy.
Những câu thơ Hoàng Việt Hằng viết ra hầu như không chứng minh một sự tìm tòi chữ nghĩa nào, mà chỉ nhằm khám phá mỗi hồn người dẫu đơn sơ và hiu hắt bước qua cuộc sống này cũng để lại bao nhiêu bùi ngùi rung cảm. Chị xao xác “Tính” dùm người phụ nữ nông thôn tên Thứ một phép toán đầy chua chát giữa kẻ ăn không hết người lần không ra thời kinh tế thị trường: “Nếu tôi không ngủ ở khách sạn năm sao một đêm/ Đỡ cho chị Thứ một năm không ra làm đồng”. Nhiều nỗi khắc khoải như vậy, cứ trải dài trong thơ Hoàng Việt Hằng, rất khó phân biệt chị viết cho thiên hạ hay khóc cho bản thân. Ưu điểm thơ Hoàng Việt Hằng nằm ở sự chân thành, chân thành quan sát, chân thành gánh vác và chân thành dày vò. Tôi nghĩ, trong xã hội chen lấn với nhiều thứ giả tạo vây bọc chúng ta, thì sự chân thành đã là một giá trị để thi ca gắn bó lặng lẽ với cõi nhân gian!
Tôi muốn qua hình ảnh sói đại ngàn của Đặng Ngọc Khoa để thử phân tích về tâm lý con người Hậu - hiện đại. Có hay không nỗi bất an mà cũng người thơ 'bất đắc dĩ' này gọi tên một cách tài tình 'Đi ngược chiều nhân loại'.
Chúng tôi xin mượn câu thơ: “Những câu thơ em viết mất linh hồn” của nhà thơ Đinh Thị Thu Vân, trong tập thơ “Một ngày ta ngoái lại” của chị, do NXB Long An ấn hành năm 2005 làm tiêu đề cho bài viết này.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.