Đi tìm thi pháp một nhà thơ thông qua một thi phẩm cụ thể là việc làm thú vị, giúp người đọc vừa cảm nhận được thi phẩm riêng vừa có cái nhìn khái quát về một phong cách thơ
"Gặp đây anh mới hỏi nàng /Cái gì lủng lẳng một gang trong quần-/ Chàng hỏi thì thiếp thưa rằng / Cái đeo lủng lẳng là “giằng cối xay”./- Ước gì em hoá ra trâu / Anh hoá ra chạc xỏ nhau cả ngày.-/ Ước gì em hoá lưỡi cày / Anh hoá thành bắp lắp ngay bây giờ". Những câu ca đậm yếu tố phồn thực Việt Nam qua lễ hội Nõ nường...
Cái ông Thanh Thảo này cũng lạ, "ông hoàng của thơ tình yêu" Xuân Diệu thì gọi là "Xuân Diệu... Ăn", còn cái zụ "Yêu" thì lại gọi cho nhà thơ đồng hương Nguyễn Viết Lãm. Nhưng mà, cái cách khám phá sắc sảo của Thanh Thảo vẫn có cái lý riêng của nó. Thanh Thảo nhìn người để lẫy ra phong cách sống, từ phong cách sống giúp người đọc liên tưởng đến phong cách thơ...
Sau này, khi Ngô Kha không còn nữa, đọc tác phẩm của bạn mình, Hoàng Phủ Ngọc Tường viết: "Ngụ ngôn của người đãng trí mang đầy đủ cấu trúc của một mê cung, trong đó đã diễn ra cuộc giác đấu đẫm máu giữa nhà thơ bức xúc vì khát vọng sống và phía bên kia thần Chết mang sừng bò. Điều nghịch lý đau đớn mà cuối cùng chàng đã phát hiện ra, rằng chẳng phải là con Minotaure nào khác cả, nó chính là bản thân chàng và đó chính là trận đấu vật vã với Chính Mình, của Người Đãng Trí". "Trận đấu vật vã" ấy trong bối cảnh năm 1968 có lẽ là tâm trạng chung của nhiều trí thức văn nghệ sĩ thời ấy
Ta quen với Nguyễn Ngọc Tư tên tuổi ở văn xuôi Nhưng về thơ, phải nói rằng, Tư vẫn còn "ngoại đạo". Nhưng rồi, một lúc nào đó, văn không nói hết lòng mình, đành phải giải ẩn ức qua thơ vậy. "Những nhớ thương, chờ đợi, tủi buồn/ bỗng một ngày em không nhốt được/ tan chảy từ khối ngày đông đặc/ chúng chực tràn ràn rụa phía anh/ Từng chữ từng chữ tuôn trên những ngón tay/ chữ mặn và trong/ chữ xót ròng ròng/ em không sao dừng lại được/ anh sẽ ướt/ anh sẽ ướt. Em sợ anh sẽ ướt/ khoét một vết sâu, em dẫn nhớ chảy vào/ mỗi thư nháp là một dấu đau/ một vũng chữ anh không bao giờ nhìn thấy/ Mỗi thư nháp là một cơn bão/ Đã từng…" (Mai Bá Ấn)
Đó là: Pablo Neruda là nhà thơ Chi Lê, sinh ngày 12-7-1904 và mất ngày 23-9-1973. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1971. Và Wislawa Szymborska là nhà thơ Ba La, sinh ngày 2-7-1923. Bà được trao giải Nobel văn chương năm 1996....
Mỗi loài hoa, loài cây lại tương ứng với một loài chim. Vẽ hoa ấy phải đi với chim ấy mới là đúng quy tắc, đúng luật. Như vẽ hoa mai phải vẽ với chim khổng tước (mai/điểu), hoa hồng với chim công (hồng/công), hoa cúc với gà (kê/cúc), cây thông với chim hạc (tùng/hạc) v.v...
Bài hát Ca-chiu-sa có lẽ quá quen thuộc đối với nhiều người Việt Nam. Nhưng cô gái Nga này là ai vậy? Hoàn cảnh sáng tác bài hát thế nào? Mời các bạn chia sẻ
Có người nói, cứ kệ nó… Hãy để đồng tiền lập lại trật tự. Có nên hy vọng như thế không? Ví dụ đã nhãn tiền: Nhiều “đối tác” khôn ngoan đã biết dùng văn hóa để dọn đường cho sự xâm nhập về thương mại, kinh tế. Thử hỏi, nếu có “đối tác” nào khác biết chịu thiệt thòi, thua lỗ trong việc xuất khẩu hàng hóa văn hóa để nhắm tới cái đích quảng bá, tuyên truyền cho sức mạnh kinh tế, quân sự và những mưu đồ tầm xa của họ thì sao đây?
Chúng tôi nhìn ông ăn mà…thán phục. Sao ông bác ăn giỏi thế! Khi ăn xong trên đường về, chúng tôi “phỏng vấn” ông về bữa ăn, Xuân Diệu mới thú thật: “Món cao lầu bây giờ cũng chả ngon mấy! Nhưng mình ăn chủ yếu để nhớ kỷ niệm hồi xưa thôi.” Ăn để nhớ kỷ niệm ? Đúng là thế! Và đó cũng là một kiểu ăn của Xuân Diệu.
Sinh ngày 24.3.1916 (tức ngày 21.2. năm Bính Thìn)
Tại quê ngoại ở xã Phước Lộc, nay là xã Tịnh Sơn, huyện Sơn Tịnh.
Ông lớn lên và sống chủ yếu tại quê nội ở thị trấn Thu Xà, thuộc xã Nghĩa Hòa, huyện Tư Nghĩa, tỉnh Quảng Ngãi. Đó là một thị trấn cổ, có nhiều Hoa kiều đến sinh cơ lập nghiệp. Nhờ giao thông thuận tiện, có sông lớn, gần cửa biển, nên Thu Xà đã từng có thời kỳ rất sầm uất, buôn bán thịnh vượng, nhưng đã dần sa sút từ khi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra.